Vô Tiên

Chương 1294: Chương 1294: Làm ầm ĩ (1)




Hành trình Hậu Thổ Tiên Cảnh vì hiệu lệnh thống nhất, tu sĩ Hạ Châu biết trước giờ đi Thần Châu môn luôn tùy cơ ứng biến. Mà lần này thì khác, Thần Châu môn truyền ra một sắc lệnh, tu sĩ đại tiểu Tiên môn mười năm tập kết, cũng có ý định.

Đông tác lần này của Thần Châu môn có mấy nguyên do.

Cửu Đại Tiên môn thay phiên chấp chưởng Cửu Châu Minh một trăm năm, lúc này đúng lúc đến phiên chủ nhà Thần Châu môn.

Hậu Thổ Tiên Cảnh sắp mở ra, làm thế nào để lợi ích nhất cho bọn họ, làm thế nào để tồn tại hoà thuận cùng những Tiên môn khác, thân làm Minh chủ Cửu Châu Minh Thần Châu môn nên có những tính toán trước mới tốt. Mà một trận đại chiến trường kỳ của Đạo Đạo Tề môn cùng Thiên Đạo môn, đã chấn kinh thiên hạ.

Không nói đến trận đại chiến này kỳ quặc thế nào, thê thảm thế nào, điều quan trọng là nó tới không đúng lúc. Mà điều làm cho đồng đạo trong thiên hạ lo lắng chính là hai nhà Tiên môn này tuy tạm thời dừng tay, cũng đã kết tử thù! Với tính cách nóng nảy có thù tất báo của Tùng Vân Tán Nhân, còn có Văn Bạch Tử khôn khéo thủ đoạn thâm sâu, cuộc đại chiến kế tiếp vẫn không thể tránh được, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ tới. Thử nghĩ hai nhà ai không nên thân mật đây? Rất nhiều Tiên môn sau khi quan sát, nhanh chóng kết bè kết đảng, trong khoảng thời gian ngắn, Cửu Châu minh có thể nói vô cùng lo lắng, biến hóa khó lường.

Bởi vậy có thể thấy được, lần này hành trình Hậu Thổ Tiên Cảnh tuyệt đối vô cùng nguy hiểm.

Nhìn mối nguy trước mặt, Minh Chủ Thần Châu môn khó có thể hành sử quyền hành, dù có muốn từ trong hỗn loạn thoát thân cũng không thể. Tuy nói như thế nhưng Thần Châu môn làm sao có thể đặt mình trong chuyện này, dưới tình huống bất đắc dĩ, chỉ được phòng ngừa chu đáo.

Vì vậy, Thần Châu môn liền báo cho tu sĩ Hạ Châu tụ tập trước mười năm, có thời gian bàn giao rõ ràng. Sau đó, lại tham gia đại hội luận đạo ở Ngao Sơn.

Giang hồ thế tục luận võ đấu công phu quyền cước, văn nhân nhà thơ luận bàn không chỉ có bàn về bản lĩnh miệng lưỡi, mà còn so đấu tài học. Còn người tu luận đạo thì vừa sâu xa vừa khó hiểu, thật đúng là khó phân cao thấp. Thế thì nên làm sao bây giờ? Vén tay áo lên sâu khấu bái, nói dễ nghe là đấu pháp, nói khó nghe thì động thủ đánh nhau.

Đương nhiên, trước khi động thủ sẽ có cao nhân đến tuyên truyền giảng giải, cho rằng khai tông minh nghĩa.

Thần Châu đã đặt ra quy tắc cho hội nghị này, mỗi một gia Tiên môn tu phải , thắng lợi ba trận mới tính là qua cửa. Ngược lại, nếu như bại liên tiếp ba trận mà chiến thắng không thoải đáng, gia Tiên môn này đối với hành trình Hậu Thổ Tiên Cảnh xem như vô duyên. Vì để công bằng hợp lý, hai bên động thủ có tu vi tương đồng.

Có thể tưởng tượng được, ngươi một Nguyên Anh trung kỳ lại khi dễ một Nguyên Anh sơ kỳ thì có thắng cũng chẳng anh hùng gì, chẳng ai tính. Đương nhiên, nếu Nguyên Anh sơ kỳ dám lên đánh Nguyên Anh trung kỳ, thua là đáng đời, gây nên câu chuyện cười mà thôi. Còn nếu thắng? Ít có người có được khả năng nghịch thiên này, chuyện này đúng với lẽ thường sao?

Bằng cách này, Thiên Chấn Tử rất khó khăn, ông ta chỉ tu tới Nguyên Anh trung kỳ, chút thành tựu còn chưa có, so với những Nguyên Anh trung kỳ có chút thành tựu, thậm chí thành tựu viên mãn thì thua xa. Nếu động thủ với nhau, kết quả cuối cùng thế nào có thể tưởng tượng được.

Điều này khiến Thiên Chấn Tử có chút bất đắc dĩ, Thiên Chấn môn chỉ có mình ông ta là tu sĩ Nguyên Anh. Sau khi đại hội luận đạo bắt đầu, một tên lưu manh khó trách khỏi bị mọi người chỉ trích, ông ta không sợ đánh nhau, nhịn không được chiếm tiền nghi nhiều người, hơi không cẩn thận một chút liền thua ba trận, cho nên đối với Hậu Thổ Tiên Cảnh gặp thoáng qua rồi.

Thiết Thất còn đang bế quan, lần này vẫn chưa đi theo, Thiên Chấn Tử muốn tìm cá nhân trao đổi riêng cũng không được. Ông ta biết một cây không thể chống vững nhà, nên liền nhớ đến Lâm Nhất, tiểu tử kia nếu đến Kết Anh rồi, với vẻ ngoài ngang ngược, nói đến đánh nhau, tuyệt đối không chịu thiệt.

Thiên Chấn Tử cuống cuồng lo lắng như vậy còn vì một chuyện khác là không muốn người ta biết nỗi khổ tâm của ông ta. Trên đỉnh Ngọc Sơn cường thế, ông ta sao bằng lòng cúi đầu.

- Ngao Sơn linh khí ngào ngạt, là nơi bế quan khá tốt. Tiểu tử… Lâm trưởng lão, lúc này có thể nhìn ngươi đó, ha ha…

Đem tất cả mọi chuyện nói qua một lần, Thiên Chấn Tử không cần suy nghĩ huy động bàn tay to lớn, dáng vẻ thích thú.

Nghe xong những lời này, Lâm Nhất rơi vào trầm tư.

- Đã quên nói với ngươi, Đoạn Ngọc phong Thiên Chấn môn đã không còn ai, ta mang người đi tìm hảo đảo dung thân. Năm đó, tên đeo mặt nạ kia dùng môn hạ đệ tử áp chế ta, sao ta để cho hắn thực hiện được...

Thần sắc Thiên Chấn Tử xảo trá, vô cùng đắc ý.

- Là ta liên lụy đến Thiên Chấn môn.

Lâm Nhất chậm rãi gật đầu một cái, chắp tay tỏ vẻ áy náy. Hắn không muốn Thiên Chấn Tử phải chịu thua thiệt, đương nhiên hắn cũng không phải là người vô tình vô nghĩa. Suy nghĩ một chút, Lâm Nhất nói:

- Có thể để đệ tử môn hạ quay về núi rồi.

- Vì sao?

Thiên Chấn Tử khó hiểu hỏi:

- Ngươi còn chưa nói một chút mấy năm này đi đâu? Làm thế nào có thể thoát khỏi người đeo mặt nạ?

- Người đeo mặt nạ chính Đạo Đạo Tề môn Lỗ Nha…

Vừa nói ra, Lâm Nhất cười ha hả nói:

- Có một số việc, không nói thì tốt hơn.

Thiên Chấn Tử ngẩn ra, lập tức suy đoán, thần sắc trở nên kinh hãi, rồi khó có thể tin được lắc đầu, lại đưa mắt nhìn chằm chằm Lâm Nhất, thấy thần sắc hắn thản nhiên, nụ cười không giảm. Một lát sau, ông ta vuốt râu dài, cười ha hả, cảm thán nói:

- Thu ngươi người trưởng lão này, xem như lão phu buôn bán có lời rồi, nhưng lại phải lo lắng đề phòng.

Vung tay áo, con người Thiên Chấn Tử đảo qua một vòng, nhìn hắn nói:

- Người đeo mặt nạ là người đeo mặt nạ, có trời mới biết hắn ta là ai. Ngươi nói không sai, môn hạ đệ tử của ta có thể quay về Đoạn Ngọc phong.

Lâm Nhất rất tán thành gật đầu, chợt hỏi:

- Đại hội luận đạo lập nên quy củ có thâm ý gì?

- Hừ, Thiển nhi mà thấy...

Thiên Chấn Tử khôi phục thái độ bình thường, sau đó là hừ một tiếng khinh thường. Ông đối với quy củ này rất bất mãn, nhân cơ hội phàn nàn:

- Luận đạo chó má gì, đây là vì hành trình Hậu Thổ Tiên Cảnh mà chiêu tay chân đấy.

Lâm Nhất nhíu mày lại, nghe đối phương lại khẳng định nói tiếp:

- Trong tình hình trước mắt, bên trong Hậu Thổ Tiên Cảnh tất có một loạt cuộc loạn chiến. Đến lúc đó phát hiện ra nguy cơ bốn phía, dù cảm thấy bất an, muốn toàn thân trở ra cũng không dễ. Những người không quen chém giết, đi tới Tiên Cảnh chẳng khác nào rơi vào cái chết oan uổng. Tu sĩ Hạ Châu chúng ta nếu không muốn thiệt thòi, phải kéo theo nhiều người dũng mãnh, người có khả năng chiến đấu cao.

Thiên Chấn Tử nói một cách dễ hiểu, nhưng không phải không có lý. Trong Tiên Cảnh có nguy hiểm lớn, cũng có cơ duyên lớn, có điều đó là khu vực săn bắt máu tanh mà thôi. Giống trong rừng cây viễn cổ hoang dã, có thú tính nguyên thủy phóng ra, cũng có thời khắc băn khoăn lựa chọn sinh tử được mất.

Khiến Lâm Nhất nhớ lại đêm ấy ở Thiên Ma cốc, tiếng hát trầm thấp thê lương vẫn còn bên tai, ngọn lửa chói mắt hòa lẫn cùng ngôi sao và ánh trăng. Rượu mạnh tẩy đi máu tanh, sương mù xóa đi bụi trần, tất cả trở về yên lặng, có đồng dao vang lên.

Với giờ khắc này trong lúc hoảng hốt, Lâm Nhất tựa như nhìn thấy được chỗ rất xa. Có phải chuyến đi này là bến cuối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.