Vô Tiên

Chương 1199: Chương 1199: Lời ấy có đúng không (2)




Thấy Thiên Chấn Tử trù trừ im lặng. Lỗ Nha không kiên nhẫn được nữa. Hắn hừ một tiếng, băng hàn sát ý từ trên người lập tức tản ra. Những Thiên Chấn Tử đệ tử trên sườn núi kia sợ tới mức kinh hô lên.

Trong lòng run run một cái, Thiên Chấn Tử lập tức thức tỉnh. Hắn vội vàng xua tay liên tục, nói to lên:

- Ai ôi! Vị đạo huynh này thật đúng là người tính cách gấp gáp. Ta còn không nghĩ đến tiểu tử kia còn thiếu ta bao nhiêu linh thạch sao? Một tán tu lưu lạc hoang dã, ta không đành lòng mới đưa hắn mang về sơn môn an trí, ai ngờ hắn cầm một vạn linh thạch của ta nhưng lại đi mấy tháng không quay lại. Nếu không có đạo huynh nhắc nhở. Ai. Thật là đáng ghét a!

Sát ý trên người Lỗ Nha vẫn không giảm, Thiên Chấn Tử chợt hối hận lại nói:

- Ta nhớ ra rồi, tiểu tử kia nói là đi Lam thành, chuyện cũng đã là mấy tháng trước rồi.

Hắn liếc mắt nhìn đối phương một cái, hận hận mắng:

- Nếu ta thấy tiểu tử đó, nhất định là không tha cho hắn.

Bộ dạng của hắn tức giận chưa tiêu, vẫn không quên hung tợn phun nước bọt, tỏ vẻ hận thù trong lòng.

- Lam thành?

Lỗ Nha thì thầm một câu, lại lạnh giọng hỏi:

- Quả thực như thế?

Thiên Chấn Tử sắc mặt trầm xuống, nghiêm nghị nói:

- Tại hạ bất tài, dù gì thì cũng là nhân vật khai tông lập phái. Mới nói những câu sự thật, ta cảm dĩ đạo tâm thề. Mặc dù lần đầu gặp mặt cùng đạo huynh, làm sao phải nói dới hay khi dễ a?

Nghe vậy Lỗ Nha nhẹ nhàng gật đầu. Hắn chớp động ánh mắt xuống, ống tay áo nhẹ nhàng vung vẩy, một tầng cấm chế sinh thành trong nháy mắt, chắn dưới chân hai người. Hắn hỏi tiếp:

- Đệ tử Thiên Chấn môn ngươi đều ở chỗ này?

Cấm chế này có thể ngăn trở thần thức nhằm phòng ngừa người phía dưới nghe được đối thoại? Thiên Chấn Tử nháy mí mắt, khẳng định:

- Đại trưởng lão môn hạ ta đã xuất cửa chu du, mấy tháng nay chưa về; Ta còn có một đệ tử đi Hạ Châu cũng chưa quay lại. Ngoài ra, còn lần lượt triệu tập những đệ tử ở khắp nơi tại Cửu Châu.

Nhíu chân mày lại, Lỗ Nha hừ nói:

- Lời ấy thật chứ?

Cảm thụ sát ý trên người đối phương càng lúc càng đặc hơn, Thiên Chấn Tử ra vẻ thành khẩn:

- Dám lấy đạo tâm thề.

Lỗ Nha nghi nhớ kĩ, tạm thời không để ý tới Thiên Chấn Tử nữa, mà thân hình vừa động, không ngờ lại là chạy thẳng tới sườn núi. Không đợi mọi người kinh hoảng, hắn đã đưa tay chộp tới. Nằm trên đất Tề Nhã bay lên trời, bị một đại thủ hư huyễn gắt gao kẹp lại.

Không đợi Lỗ Nha hành động lần nữa, có người sau lưng nói:

- Sưu hồn? Biện pháp này rất tốt, ta thích nhất. Dưới sưu hồn, hắn hồi nhỏ tè ra quần chuyện này đều chạy không thoát.

Cả người của Tề Nhã không thể động đậy, sợ tới mức muốn nhắm hai mắt lại. Thế nhưng lời truyền của Thiên Chấn Tử đến trong tai, hắn lại mở to hai mắt nhìn miệng cũng không thể nói, duy có ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm vào Lỗ Nha. Sưu hồn? Còn không bằng chết dứt khoát a. Mẹ ơi, chết sớm sớm luân hồi.

Thiên Chấn Tử đã đi theo tới sườn núi, nhắm mắt làm ngơ đối với tình trạng thảm hại các đệ tử. Hắn tiếp tục lên tiếng:

- Có người nói sưu hồn hữu thương thiên hòa, làm tổn thương đạo cơ, ta không tin đâu. Từ lúc năm trăm năm trước Kết Anh, trước mắt mặc dù dừng lại Nguyên Anh sơ kỳ, ta vẫn còn sống tốt. Đạo huynh, ngươi đây là?

Lỗ Nha lạnh lùng nhìn Thiên Chấn Tử, hừ nói:

- Ta không muốn giết bọn tiểu bối này, không tu vướng chân vướng tay.

Hắn lại vung ống tay áo, lập tức bày ra một đạo cấm chế che bản thân hắn và Tề Nhã lại.

- Ha ha. Đạo huynh xin cứ tự nhiên. Xem mặt mũi của ta đây, không cần thủ hạ lưu tình.

Thiên Chấn Tử lộ vẻ tức giận lui sang một bên, vẻ mặt phản đối.

Chốc lát sau, chỉ thấy Lỗ Nha một tay ném Tề Nhã xuống đất, lại bắt lấy Hoàng Toàn hoàn toàn theo cách như thế. Xong xuôi, hắn lại bước ép về phía Thiết Thất là người có tu vi cao nhất trong đám.

Thấy thế, Thiên Chấn Tử thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cứ thế, Lỗ Nha bận rộn một phen, trong con ngươi lóe lên một đạo lửa giận.

Đây đều là những người nào? Khoác lác, miệng đầy lời nói dối.

Một nói Thiên Chấn môn có mấy trăm đệ tử, uy chấn Ngọc Sơn; Nói sư huynh đệ chừng hơn ngàn người, đều là hạng người trung can nghĩa đảm, bễ nghễ Cửu Châu; Đệ tử Kim Đan hậu kỳ kia không đàng hoàng nhất, lại dám nói đệ tử Thiên Chấn môn trải rộng khắp Cửu Châu. Ngay cả Đạo Tề môn cũng không dám khen ba hoa khoác lác như thế a?

Nhưng những hạng người bẩn này trước mắt sống chết đều dám dùng thiên lôi thề. Nói cái gì có nửa câu là nói dối thì tình nguyện thiên lôi đánh xuống.

Suy nghĩ một lát Lỗ Nha vẫn thu hồi ý nghĩ diệt tuyệt Thiên Chấn môn. Hắn bỗng cười lạnh một tiếng với Thiên Chấn Tử, nói ra:

- Theo ta đi Lam thành tìm Lâm Nhất.

Thiên Chấn Tử thần tình ngẩn ra, lập tức tay vuốt râu dài tỏ ra vui mừng, cười nói ha ha:

- Ai nha! Cầu cũng không được. Nếu có thể nương theo mấy vị đạo huynh ở chung quanh, lúc nào cũng phải chỉ điểm thật là một phúc duyên lớn a.

Hắn vung ống tay áo, xoay người lớn tiếng nói:

- Bọn ngươi tận tình tu luyện, không thể có một ngày lười biếng. Lão phu đi đấy.

Lời nói vừa rơi xuống, Thiên Chấn Tử dường như không thể chờ đợi được nữa, hào hứng bay lên giành trước một bước, còn luôn miệng mắng:

- Lâm Nhất, ta không tha cho ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.