- Có Lâm quan chủ tương trợ, chuyến này chắc chắn có thu hoạch.
Đối phương ưỡn ngực công nhận, nói:
- Có lợi thì không nhường ai.
Người này nhìn thì trẻ tuổi mà da mặt dày thế! Ngô Huyền thầm khinh thường, lại vẫn cười hiền hoà, nói:
- Một khi đã như vậy, ta dẫn kiến mấy vị đạo hữu đi cùng với Lâm quan chủ!
Còn có người đi cùng à? Lâm Nhất hơi kinh ngạc, đành phải tạm thời giữ lại nghi hoặc. Thấy chỗ tới chính là Phi Vân chướng, trong mắt hắn lóe sáng.
...
Cách Phi Vân chướng hơn mười dặm về phía nam, bên trong một sơn cốc yên lặng, có bảy người đang chờ ở đây. Ngô Huyền và Lâm Nhất từ trên không hạ xuống, đối phương đứng dậy đón chào.
- Ha ha! Có vị Lâm quan chủ này gia nhập, nhân thủ xem như đã đến đông đủ rồi! Vị này là môn chủ Thiên Tinh Tử, vị này là là Quỷ Chủy đạo hữu, vị này là là Kỷ Anh đạo hữu, vị này là Thanh Diệp đạo hữu...
Ngô Huyền vội vàng dẫn kiến từng người. Lâm Nhất mặc dù mặt mày tươi cười, nhưng trong lòng vẫn hoài nghi không thôi.
Chờ ở đây không phải đều là người xa lạ, trừ một nữ tử trung niên tên là Thanh Diệp ra, những người còn lại đều từng gặp trên Lạc Tinh bình. Nhất là Thiên Tinh Tử kia, ánh mắt thỉnh thoảng lại đảo qua, khiến cho Lâm Nhất thầm sợ hãi. Là mình có tật giật mình hay là vì duyên cớ khác? Còn nữa, những người này đều là vì ngọc giản đó mà đến? Nếu thật sự là vậy, lúc trước đã coi thường Ngô Huyền quá rồi.
Ngoài ra, Thiên Tinh Tử và lão giả râu bạc tên là Kỷ Anh, cùng với lão giả mặt vàng tên là Thải Ứng Tử đều là tu vi Luyện Hư sơ kỳ; Thanh Diệp và người trung niên tên là Quỷ Chủy ngươi thì là tu vi Hóa Thần hậu kỳ. Bên trong đoàn người chỉ có Ngô Huyền và mình là tu vi kém nhất. Mà nhìn tình hình thì không phải là nhằm vào mình mà đến, chẳng lẽ nơi được gọi là bí cảnh kia thật sự có gì đó hay ho à.
Hàn huyên với nhau xong, Thiên Tinh Tử đi tới giữa mấy người, mang theo thần thái khoe khoang nói:
- Trước lúc lên đường, ta có mấy câu muốn nói.
Có lẽ là dựa vào lợi thế địa chủ, hắn lờ mờ cho rằng mình là người cầm đầu. Ngô Huyền cũng không cảm thấy không vui, cùng các đạo hữu chăm chú lắng nghe.
Dừng lại một chút, Thiên Tinh Tử nói tiếp:
- Tinh chu ta luyện chế tuy có tiểu thành, lại vì thiếu một khối tinh bàn, mà khó phát huy được hết tác dụng! Vừa hay được Ngô Huyền đạo hữu tặng cho dư đồ của bí cảnh, dưới sự đối chiếu, cũng không có gì giả dối.
Hắn lại đổi giọng, nói:
- Mà luyện chế tinh bàn, rất cần tiên tinh và một loại kim thạch hiếm thấy. Chuyến này, mong chư vị đạo hữu giúp ta một tay. Chỉ cần khi tinh chu đại thành, chúng ta có thể tùy ý đi tới nơi khác, chắc phải là vui sao!
Ý tứ của Thiên Tinh Tử là muốn bảo mọi người tìm kiếm một loại đá gọi là Tinh Tử để luyện chế tinh bàn. Chỉ cần giúp hắn lần này, sau này các vị ở đây đều có thể được lên tinh chu.
Nghe thấy vậy, mọi người đều đáp ứng. Mà ánh mắt Thiên Tinh Tử lại cố ý mà như vô tình dừng ở trên người Lâm Nhất, nói:
- Đêm qua, có tặc nhân hủy tiên mạch của ta, thực là đáng giận! Bất đắc dĩ, ta chỉ đành phái đệ tử từng thời từng khắc canh gác dưới lòng đất.
Khi mọi người phụ họa lên tiếng phê phán, Lâm Nhất quay đầu đi. Phong cảnh của sơn cốc này không tồi.
- Cho nên, chuyến này cần đồng tâm hiệp lực. Nếu có người bội bạc, tâm hoài bất quỹ, chúng ta cùng tru.
Thiên Tinh Tử vừa dứt lời, đột nhiên có người dẫn đầu lên tiếng khen ngợi:
- Lời này rất đúng.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, Lâm quan chủ kia đang vẻ mặt chính khí lẫm nhiên.
Lúc hoàng hôn mười ngày sau, trong một mảng hoang mạc đột nhiên nổi lên một trận gió xoáy, theo đó có thứ cổ quái hạ xuống. Nó dài ba trượng, rộng một trượng, tròn như cột, như thùng, xung quanh chớp động hào quang, rất là kỳ dị. Nó dừng lại cách mặt đất ba thước, một cánh cửa chậm rãi mở ra, tiếp theo có đoàn người đi ra, phân biệt là Thiên Tinh Tử, Kỷ Anh, Thải Ứng Tử, Thanh Diệp, Quỷ Chủy và Ngô Huyền. Sau khi sáu người hạ xuống đất, đều quay đầu quan vọng, một lát sau, mới có một người trẻ tuổi mặc áo bào tro, hông dắt hồ lô đi ra, còn đi mấy bước lại quay đầu khen:
- Cái này có khác gì tinh chu đâu? Đạo luyện khí của Tinh Xảo môn đúng là có một không hai Hành Thiên.
Thiên Tinh Tử hừ một tiếng, nói:
- Lâm quan chủ quá khen! Chỉ là một kiện pháp bảo được luyện chế phỏng theo tinh chu mà thôi!
Hắn mặc dù nói với vẻ khinh thường, nhưng sự tự đắc lại được thể hiện ra hết. Trên đường đi, người nào đó nịnh hót không ngừng, khiến hắn không thể phát tác, có đôi lúc còn không nhịn được mà quở trách và chỉ điểm cho sự nông cạn vô tri của đối phương.
Một đạo quang mang hiện ra, phi chu lập tức không thấy bóng dáng. Lâm Nhất vẫn nhìn trước ngó sau, cười ha ha nói:
- Thiên Tinh Tử môn chủđúng là hảo thủ đoạn! Không biết bảo vật đó có bán lại không, trên người ta còn có vài ba vạn linh thạch.
Lâm quan chủ Đến từ Hành Nguyệt châu Huyền Nguyên quan là một người nghèo chân chính! Đối với điều này, mọi người đã thầm công nhận. Bộ dạng thèm nhỏ dãi của hắn, Thiên Tinh Tử phất tay áo xoay người, cho dù Ngô Huyền cũng chỉ sợ tránh không kịp mà không thể không vội vàng rời đi.
Không ai quan tâm? Lâm mỗ từ khi nào bị người ta ghét bỏ như vậy? Lâm Nhất nhìn quanh bốn phía, khóe miệng hơi nhếch lên, cao giọng hô:
- Ngô Huyền đạo hữu, trên dư đồ đó của ngươi không phải là sơn cốc sao? Nơi này sao đều là hoang mạc.
Trong phạm vi Mấy vạn dặm là một mảng mờ mịt, đập vào mắt đâu đâu cũng là cát mịn, một hòn đá cũng không thấy. Lời nói của hắn khiến cho đám người Thiên Tinh Tử ngừng lại.
Ngô Huyền không phân trần, bay tới một cồn cát cao, lại quan sát trước sau một chút mới lộ ra nụ cười. Thấy mọi người vẫn do dự, mà Lâm quan chủ kia thì lại tránh ở xa xa, hắn vội vàng vẫy tay nói:
- Cứ chờ ở đây, tới nửa đêm là tự thấy.
- Thật à.
Lâm Nhất cũng chẳng quản nhiều, tiếp tục lên tiếng nghi ngờ.
Ngô Huyền chưa trả lời, Thiên Tinh Tử kia đã vuốt râu trầm ngâm một thoáng, nói với vẻ chắc chắn:
- Dưới lòng đất của nơi này có thế của trận pháp, có lẽ có huyền cơ khác cũng chưa biết chừng! Chúng ta cư tĩnh quan kì biến đi.
Hắn đã nói như vậy, mọi người cũng không tiện nghi ngờ, chỉ có Lâm Nhất là hơi nhíu mày.