Vô Tiên

Chương 1799: Chương 1799: Ngươi nhất định phải chết (2)




Lâm Nhất đang tự nghi hoặc, vẫn không khỏi trợn to hai mắt. Lần này tuyệt không nhìn lầm, lại có một vệt sáng cực nhanh vượt qua tinh chu, thoáng qua đã biến mất trong tinh không, không thấy bóng dáng nữa.

Vậy mà có thể dễ dàng vượt qua tinh chu, đó là cái gì?

Tinh chu cực nhanh, nhanh hơn cả độn pháp của tu sĩ Hợp Thể. Trước đây có thể chạy trốn, khi gặp thời cơ bất ngờ sẽ dùng toàn lực ứng phó. Chỉ cần thoát khỏi thần thức của ba vị cao nhân, may mắn rời đi cũng không phải việc khó. Mà tia lưu quang thần dị như vậy, thật đúng là thấy những điều chưa hề thấy!

Lúc Lâm Nhất đang vô cùng kinh ngạc, tia lưu quang kia đột nhiên lại xông về phía trước. Hắn vừa muốn thả thần thức ra tìm tòi, kết quả đối phương tựa như lưu tinh vụt sáng, trong nháy mắt đã xẹt qua tinh chu, lần nữa bay về phía xa xa.

Chỉ trong thời gian một chớp mắt, vật không rõ ràng đó đã chạy qua chạy lại, là vô ý đi qua hay là có ý khiêu khích?

Lâm Nhất đang tự buồn bực khó hiểu, đuôi tinh chu đột nhiên vang lên một tiếng ầm, lập tức toàn bộ khoang thuyền liền run lên một cái. Mà cùng lúc đó, một tia lưu quang lần nữa lướt qua tinh chu, một thân ảnh quái dị lóe lên rồi biến mất.

Bất ngờ xảy ra chuyện làm Lâm Nhất kinh ngạc không thôi. Vật kia quả nhiên là đến vì tinh chu! Mà tinh không mịt mùng, sao lại gặp phải quái vật này? Cách đó không xa, Long Anh còn đang nhập định chợt mở hai mắt ra, khí thế kiêu ngạo tỏa ra từ trong cơ thể; còn Ma Anh thì bỏ lại ngọc giản trong tay, hai tròng mắt hiện lên hàn quang.

Ồ! Lại nữa rồi! Lâm Nhất sợ hãi thở dài một tiếng. Chỉ có điều trong thời khắc, lưu quang lần nữa đi vòng vèo, giống như tia chớp kéo tới trước mặt. Con đường phía trước tinh chu không thể thay đổi phương hướng, đột nhiên bị tập kích căn bản không kịp trách né.

Chỉ là tâm trí chợt lóe lên một chút, lại có một tiếng ầm vang lên. Lâm Nhất bị chấn động tới lảo đảo, không khỏi biến sắc. Bốn phía ánh sáng lóe mắt sáng lên, hiển nhiên là dấu hiệu tinh chu gặp va chạm bị hư tổn. Bảo vật này luyện chế vẫn rắn chắc, vẫn chưa lập tức tứ phân ngũ liệt, nhưng lại không thể chịu nổi ba lần bốn lượt như thế này nữa!

Một mình chạy trong hư không, trêu ai ghẹo ai? Quái vật kia đến từ phương nào, tại sao lại muốn khiêu khích làm khó dễ như vậy?

Lâm Nhất vô cùng khó hiểu nhưng lại không dám lưỡng lự, vội vàng đánh ra một cái thủ quyết, thế đi của tinh chu chậm lại, cánh cửa kia theo đó mở ra. Chỉ trong một chớp mắt, hai Anh Long – Ma liền trở về bản tôn. Hắn cắn răng một cái, chợt vọt ra ngoài.

Trong nháy mắt nhảy ra khỏi tinh chu, Lâm Nhất đã mặc Long Giáp toàn thân, Huyền Thiên thuẫn tỏa ra từ trong cơ thể, nghiễm nhiên như lâm đại địch. Mà vừa vào trong tinh không, hắn không kịp suy nghĩ nhiều, quay người đuổi theo tinh chu đang tự đi về phía trước, lúc này mới đưa mắt nhìn bốn phía, không khỏi hơi ngẩn ra.

Như rơi vào biển sương mù khiến người ta chỉ cảm thấy bản thân nhỏ bé bất lực. Mà tất cả trong hư không trên dưới trái phải hoàn toàn không có gì, tịch liêu trống trải ập tới khiến người ta phải hoảng sợ, lại cả mịt mờ nữa.

Lúc này tựa như không có mình, trước mắt chỉ có ngôi sao không đổi cùng vĩnh hằng ngưng trệ...

Lần đầu nhảy vào trong tinh không chẳng biết tại sao Lâm Nhất lại cảm thấy lạnh lẽo trong lòng. Bỗng nhiên sinh ra sự thất lạc nhàn nhạt, vẫn là sự cô độc vô biên vô hạn lại không kịp tránh né, trong chốc lát hắn không nói rõ ràng ra được...

Nơi này không thấy chút nguyên khí và linh khí nào, trống trải mà tử tịch. Quỷ dị âm hàn tràn ngập tứ phương khiến người ta không chịu nổi. Tình cảnh như vậy tu sĩ tầm thường khó có thể sinh tồn, mặc dù là có tu vi Luyện Hư cũng phải thời khắc dựa vào pháp lực của bản thân mới có thể hành động hư thường. Nếu muốn di chuyển trong tinh vực mênh mông vô tận hơn, sự khó khăn có thể tưởng được...

Chỉ có điều suy nghĩ trong khoảnh khắc, Lâm Nhất thu tâm thần lại, tia lưu quang từ xa tới gần chạy thẳng về phía mình. Đôi lông mày của hắn nhíu lại bay lên cao, ba mươi sáu thủ ấn đột nhiên hiện ra hóa thành một vầng trăng tròn bổ về phía trước.

- Ầm!

Trong một tiếng vang thật lớn, lưu quang đột nhiên biến mất, sau đó hiện ra thân hình của một con quái vật ở giữa không trung ngật ngưỡng té ngã rồi ngừng lại, cơ thể dài hơn ba trượng, như chim lại như thú, người khoác lông vũ màu xanh, lưng mọc hai cánh, diện mục xấu xí dữ tợn đang hí lên từng trận về phía Lâm Nhất.

Thấy thế, Lâm Nhất khẽ nhíu mày, ở trong điển tịch, có thú viễn cổ hung ác như si, có hai cánh bay được như chim, tên là Si Loan thú. Nơi này tại sao lại đột nhiên có một con dị thú viễn cổ như thế? Nó lại không sợ Thiên Ma ấn, sợ là cũng không kém nhiều so với Hợp Thể tu sĩ...

- Cạc cạc! Ngươi nhất định phải chết...

Nghe tiếng, Lâm Nhất lại càng hoảng sợ. Ngoài mấy trăm trượng, yêu vật kia lại mở miệng nói tiếng người, mặc dù trúc trắc khó hiểu nhưng cũng có thể nghe được rõ ràng. Mà nó chậm rãi phe phẩy hai cánh, hung hãn, trong hai con mắt đỏ nhạt chớp động thú tính tham lam, hiển nhiên là tư thế không buông tha.

Thần sắc của Lâm Nhất lạnh lùng nghiêm nghị thầm gắt một cái. Si Loan thú không chỉ cường hãn như vậy mà còn tới lui tự nhiên trong hư không. Đột nhiên gặp phải một con yêu vật cường đại như vậy xác thực làm người ta phải nhức đầu. mà cứ vậy bị dây dưa không ngừng lại không sợ hãi, ý muốn như thế nào?

Nhìn thấy yêu vật kia tựa như đang đợi cái gì, Lâm Nhất không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua. Tinh chu đã dừng thế đi lại lẳng lặng treo trên không trung ngoài trăm trượng. Trừ đó ra...

Thần sắc của Lâm Nhất khẽ động chợt ngẩng đầu nhìn lên. Cách xa một triệu dặm, trong tinh không có hơn mười tia lưu quang đang chạy tới như bay...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.