Vô Tiên

Chương 1296: Chương 1296: Như vào mây mù (1)




Hai nữ một nam, ba người ngự không mà đến.

Người cầm đầu mà một nữ tử trung niên một thân quần áo màu tím, có tu vi Nguyên Anh trung kỳ, dung mạo cùng người thanh niên có chút tương tự, nhìn có mấy phần tư sắc, nhưng nghiêm túc thận trọng, thần thái căng thẳng.

Phía sau nữ tử trung niên, là một nữ tử trẻ tuổi, không ngờ đã có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ. Tóc mượt như lông chim trả, da bóng như mỡ đông, mặt mũi thanh tú, trên người mặc quần áo xanh nhạt phiêu giật theo gió, càng hiện ra dáng người thon nhỏ cân đối. Bên cạnh cách đó không xa lại có một nam tử trung niên, đều là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ. Người này giữ lại ba chổm râu, tướng mạo anh tuấn, nhưng thần sắc có chút âm trầm.

Không cần suy nghĩ nhiều, ba người này vừa đi qua nơi đây vì tiếng sấm làm kinh động, nên mới chạy vội tới. Mà nữ tử trung niên sắc mặt không chút thay đổi lên tiếng răn dạy, tư thế hưng sư vấn tội, có lẽ bà ta quen biết với Thiên Chấn Tử.

Trên ngọn núi, Lâm Nhất nhìn ba người đến càng lúc càng gần, liền xoay người lại, không khỏi kinh ngạc. Thái độ Thiên Chấn Tử khác thường, vẻ mặt lo lắng, nụ cười khó coi hiển lộ hết vẻ lúng túng.

Ồ! Vị cường nhân sao lại có dáng dấp như thế?

Trong lòng tỏ vẻ hiếu kỳ, Lâm Nhất nhìn lại. Trong ba người nữ tử trẻ tuổi kia mỉm cười chào hắn, hắn cũng gật đầu chào lại, nhưng đối với nam tử trung niên thần sắc âm trầm kia coi như không thấy.

Nữ tử trẻ tuổi này cùng nam tử trung niên không phải ai xa lạ, mà chính là người năm đó từng cùng Lâm Nhất quen biết Liễu Hề Hồ cùng Viêm Hâm. Hai người này chính là tu sĩ Hư Đỉnh môn, nhưng nữ tử trung niên kia là người phương nào?

Cách hơn mười trượng, ba người dừng lại. Nữ tử trung niên từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm Thiên Chấn Tử, vênh váo hung hăng mà nói:

- Hừ! Nhiều năm không gặp, ta còn tưởng rằng ngươi đã chết rồi! Mắt ngươi đã mờ chân đã chậm rồi nên không phân rõ được nơi đây là nơi nào à, sao lại dám làm càn như vậy?

Lại một trận khiển trách ập tới, Thiên Chấn Tử hừ một tiếng, không dám cãi lại, chỉ cười ha ha một tiếng, nói:

- Chuyện này ... làm phiền Tử Ngọc quan tâm, ta không chết được! Hai người chúng ta chỉ ở chỗ này luận bàn đạo pháp, không có ý gì khác.

Đây là tên bá đạo bất thường Thiên Chấn Tử sao? Trong lòng Lâm Nhất nghi hoặc không ngớt, dứt khoát đứng né qua một bên nhìn hai người nói chuyện. Tử Ngọc? Nói vậy người phụ nữ này là chưởng môn Hư Đỉnh môn, sư phụ Liều Hề Hồ cùng Viêm Hâm rồi.

- Ngụy biện!

Tử Ngọc lạnh lùng nói:

- Năm đó ngươi đến Nam Bình sơn Hư Đỉnh môn của ta sinh sự, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi đã lẻn đi mất dạng. Hôm nay lại dám nói dối, có phải ngươi cho ta là nữ tử dễ bị bắt nạt không?

Thiên Chấn Tử mặt đỏ tới mang tai, vội vàng nói:

- Những lời vừa nói là thật, ta làm sao lại khi dễ một nữ tử chứ? Năm đó, đệ tử ghê tởm Viêm Hâm của ngươi giết hơn mười đệ tử của ta, Thiên Chấn Tử ta thân làm môn chủ sao có thể nuốt xuống cơn giận này.

Đứng bên cạnh như không có gì, Lâm Nhất vẫn nghĩ tới chuyện xảy ra năm đó! Sau khi Viêm Hâm cùng với sư muội giết đệ tử Thiên Chấn môn, Thiên Chấn Tử từng đến gây phiền toái cho Hư Đỉnh môn, sau đó sống chết mặc bây, không ai hiểu rõ trong đó đến tột cùng đã xảy ra cái gì. Không nghĩ ra, khi hai bên đối chất, thì ra là như vậy.

Tử Ngọc nhíu mày, mặt lạnh lùng nói:

- Viêm Hâm, vi sư sớm giao phó không thể cùng Thiên Chấn môn trở mặt, mà ngươi lại sát hại đệ tử...

Viêm Hâm bước lên phía trước, chắp tay nói:

- Sư phụ, năm đó con cùng sư muội đi bái sơn nhưng lại bị người Thiên Chấn môn vây khốn, nếu không giết làm sao thoát khỏi trùng vây. Trong tình thế cấp bách, ra tay khó tránh khỏi thương vong, nhưng cũng không thể trách được đệ tử. Đó không phải là tu sĩ, mà là sơn tặc.

- Thối lắm, nhà ngươi mới là sơn tặc.

Thiên Chấn Tử đối với Tử Ngọc có chút kiêng kỵ nhưng không để Viêm Hâm vào mắt. Ai nghĩ ông ta vừa lớn tiếng mắt, liền có người hừ lạnh:

- Hừ, ngươi nói ai là sơn tặc?

Thần sắc của Thiên Chấn Tử cứng lại, vội la lên:

- Ta là nói...

Ông ta chỉ nói được một nửa lại bắt đầu cà lăm. Hai người bọn họ vốn là người một nhà, mắng đồ đệ thì có thể không liên quan đến sư phụ sao?

Cánh tay chợt vung lên, sắc mặt Thiên Chấn Tử biến thành màu đỏ tía, nổi nóng nói:

- Dù có thế nào, nếu tiểu tử kia rơi vào trong tay ta, hừ hừ...

- Vào tay ngươi thì thế nào? Ngươi đã lưu lạc đến cùng một tiểu bối Kim Đan luận bàn, còn dám vọng tưởng đến giết đệ tử ta sao?

Tử Ngọc không hề chất vấn Viêm Hâm, ngược lại ép hỏi Thiên Chấn Tử, khiến ông ta vừa vội vừa tức vừa cam chịu, chỉ biết kéo chòm râu không buông, rồi không biết lại cố kỵ cái gì, trong chốc lát không dám lên tiếng chống đối.

Lâm Nhất thấy Thiên Chấn Tử quẫn bách, liền ho nhẹ một tiếng, ông ta vội ngẩng đầu nhìn lên, lộ ra ánh mắt nhờ giúp đỡ. Hắn âm thầm lắc đầu, nhìn bầu trời lớn giọng nói:

- Đại đạo đơn giản, cần gì phải phân cao thấp sang hèn? Đồng đạo luận bàn đạo pháp, không phải là chuyện rất bình thường sao?

Ý của hắn là tiểu bối Kim Đan thì có làm sao? Ta lại không trêu chọc các ngươi, sao phải khổ sở lên tiếng châm chọc.

- Láo xược, ngươi là người phương nào?

Giọng Tử Ngọc trầm xuống, mắt đẹp uy nghiêm. Bà ta đã sớm chú ý đến tên tiểu tử khoanh tay đứng nơi này, có điều thấy tu vi hắn không cao nên không thèm để vào mắt. Đứng trước trưởng bối mà tên tiểu bối này chẳng phân biệt trên dưới, lại còn mạnh miệng cuồng ngôn. Hừ. Theo tên khốn Thiên Chấn Tử này thì có người nào tốt chứ?

Lâm Nhất định hỏi vặn lại nhưng cũng không quên lưu ý tình hình người bên cạnh, Thiên Chấn Tử ngước lên nhìn hắn, mười phần là một người bên ngoài, thấy vậy hắn nhíu mày, đành nuốt lời khó nghe xuống.

Một người bá đạo bất thường, bất chợt tính tình thay đổi, như chim rừng nhìn thấy chim ưng, tựa như hồ ly giảo hoạt nhìn thấy sói báo, bên trong sự sợ hãi, còn vài phần thích thú. Thiên Chấn Tử à, lúc đó ngươi cùng Tử Ngọc này có gì kỳ quặc mà không muốn người ta biết chứ? Ta cũng không muốn rước họa vào thân, để tránh khỏi hai đầu không có kết quả tốt.

Đang lúc cân nhắc, Lâm Nhất muốn lên tiếng, nhưng Liễu Hề Hồ đã giành nói trước:

- Sư phụ, người này chính là người đã cứu Liễu gia ta Lâm Nhất.

Nghe đệ tử nói như vậy, Tử Ngọc hơi ngạc nhiên, liền ngưng mắt quan sát nhìn Lâm Nhất.

Người thanh niên này cùng lắm cũng chỉ hai mươi, tóc màu đen tung theo gió, tóc hơi ngổn ngang được búi trên linh khí trâm gài tóc trắng, nhìn rất bắt mắt. Chiếc áo choàng cũ kỹ, giản dị lộ ra thân thể cường tráng mạnh mẽ, cặp lông mày sắc nhọn hơi nhếch lên, ẩn chứa sát khí, ánh mắt trầm tĩnh yên bình, lúc giơ tay nhấc chân tạo nên sự trầm ổn mà thong dong khí độ. Có điều bên hông mang theo một cái hồ lô rượu, nhìn có chút quái dị, khóe miệng cong lên nụ cười, để lộ sự hờ hững tùy ý.

Một người trẻ tuổi như thế lại cười rộ lên, còn gật đầu liên tiếp ý bảo đệ tử Liễu Hề Hồ này nói không sai.

Tử Ngọc thấy Lâm Nhất hết sức khinh cuồng như vậy, chút hảo cảm mới có chẳng còn sót lại tí nào, lạnh giọng trách mắng:

- Trước đây ngươi đã nghĩ đến đạo nghĩa cứu người, cho thấy lương tri của ngươi vẫn còn, vì sao lại đi cùng tên Thiên Chấn Tử này? Phải biết lãng tử quay đầu.

Không hiểu sao phải nghe khiển trách, hắn tội gì phải nghe. Lâm Nhất liếc nhìn Thiên Chấn Tử đang rụt đầu rụt cổ, giương mắt cắt đứt lời Tử Ngọc, nói:

- Ha ha, xin hỏi, thế nào là thiện ác?

Tử Ngọc có vẻ tức giận trách mắng:

- Thuận lý mà làm chính là thiện, biết sai mà vẫn làm chính là ác. Thiện ác khác biệt, ai cũng có thể nhận biết, ngươi một tên tiểu bối mà dám vô lễ như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.