Vô Tiên

Chương 1297: Chương 1297: Như vào mây mù (2)




Một tên tiểu bối lại dám lên tiếng chống đối trưởng bối, thân là môn chủ một môn phái, làm sao bà ta nuốt trôi cơn tức này.

Thần sắc Lâm Nhất như cũ, cười nhạt nói:

- Thiên đạo tuần hoàn, âm dương đối nghịch, cũng không có đạo lý đã hình thành sẽ không thay đổi, thiện ác chẳng qua cũng chỉ là một ý niệm.

Không đợi đối phương phát tác, ngón tay hắn chỉ Viêm Hâm, giọng nói chuyển lạnh:

- Năm đó ta cứu Liễu gia, chính là thiện hạnh, vậy Thiên Chấn môn cứu tính mạng của mọi người không phải là việc thiện sao? Mà Viêm Hâm ngươi xâm nhập Đoạn Ngọc phong, cậy tu vi của mình lạm sát người vô tội, nếu không đúng như lời ngươi nói “ Sơn tặc” cùng chung mối thù, có lẽ nhiều đệ tử đã bị ngươi giết không còn. Mối thù này sâu đến thế nào mới có thể khiến Thiên Chấn môn rước phải họa diệt môn.

Nói đến đây Lâm Nhất lắc đầu than thở:

- Với đệ tử đã chết xem ra Viêm Hâm ngươi là đại ác nhân. Không nghĩ tới Hư Đỉnh môn lại không phân biệt thiện ác.

Hắn nhún vai lắc đầu, gương mặt tỏ ra hết cách.

Những lời này tuy phản bác lại nhưng rất có ý tứ đầu độc, đúng lúc nâng lên hận cũ của người khác.

Thiên Chấn Tử hừ lạnh một tiếng, trợn mắt nhìn Viêm Hâm.

Thần sắc Tử Ngọc biến ảo, ngực phập phồng, hiển nhiên là bị tiểu tử già mồm này làm tức không nhẹ. Muốn gây phiền phức cho Lâm Nhất nhưng lời hắn nói là thật, muốn chất vấn đệ tử lại sợ mất mặt. Có thể bị một tên tiểu bối làm tức giận sôi trào, thật buồn cười.

Liễu Hề Hồ thấy sư phụ tức giận không dám lên tiếng. Ân oán năm đó vì Liễu gia mà ra, cũng liên lụy đến ân nhân cùng sư huynh nhà nàng, nàng thật sự không biết làm thế nào cho phải, mày nhíu lại, thần sắc lo lắng.

Viêm Hâm thẹn quá hóa giận, tiến lên một bước quát lớn:

- Tiểu tử thối, ngươi muốn chết...

Ai nghĩ lời y còn chưa dứt Thiên Chấn Tử đã lăng không bước ra, hô lớn:

- Tiểu tử, nếu trước đó không phải có người bao che khuyết điểm, lão phu đã sớm phế ngươi, dám ngông cuồng...

Thấy tình hình này Lâm Nhất đạp thanh phong bay lên, thân hình búng một cái liền đến giữa không trung. Không đợi Thiên Chấn Tử cùng ba người đối phương hiểu được, hắn đã kéo Huyền Kim Thiết bổng quay vòng, khí thế mạnh mẽ, nói:

- Trừng phạt cái ác đề cao cái thiện, đạo nghĩa làm đầu, chúng ta không tránh nước lửa…

Thấy một già một trẻ muốn động thủ chém giết, Tử Ngọc ngạc nhiên, khuôn mặt trướng đến đỏ hồng. Bà không để ý tới Lâm Nhất, chỉ hung ác trợn mắt nhìn Thiên Chấn Tử, thần tình u oán cùng phẫn hận vô tận. Nhưng chỉ phất tay áo rời đi, chưa xa đã nghe một câu nói

- Dám cùng ta động thủ, ngươi thật sự có bản lãnh.

Viêm Hâm nhìn thấy sư phụ rời đi cũng không dám ở lâu, không nói thêm gì, quay đầu rời đi. Mà Liễu Hề Hồ lại cúi người thi lễ cùng Thiên Chấn Tử và Lâm Nhất, muốn nói lại thôi, thần sắc do dự.

- Ha ha!

Lâm Nhất thu hồi thiết bổng, xuất ra một vật ném qua, cười nói:

- Liễu cô nương, vật quy nguyên chủ.

Liễu Hề Hồ nhận ra pháp bảo của mình, vui mừng tiếp nhận, lúc này mới nhẹ giọng nói:

- Sư huynh của ta năm đó hành động lỗ mãng, tất cả dều do Liễu mỗ, ngày khác sẽ đến cửa bồi tội.

Thiên Chấn Tử đứng ngẩn ngơ giữa không trung, con giương mắt nhìn bóng lưng nơi xa. Lâm Nhất khoát tay nói:

- Mọi việc có nhân có quả, Liễu cô nương không cần phải lưu tâm.

Liễu Hề Hồ nghe hiểu được lời nói của Lâm Nhất, khẽ thở dài. Nàng ngưng mắt nhìn thoáng qua, chắp tay từ biệt.

Lâm Nhất xoay người lại, nhìn thấy Thiên Chấn Tử vẫn trố mắt nhìn, hiếu kỳ hỏi:

- Ta nói…. Tiền bối! Môn chủ! Chuyện này là thế nào?

Ba người rời đi theo hướng Thần Châu môn, lúc này đã không thấy bóng người. Nghe Lâm Nhất hỏi một câu Thiên Chấn Tử chợt tỉnh táo lại, thở dài một tiếng, ngược lại trừng mắt hỏi hắn:

- Vừa rồi ngươi định động thủ thật à?

Lâm Nhất cười nhạt, bĩu môi không trả lời.

Thiên Chấn Tử thở phào, lắc đầu nói:

- Gần Thần Châu môn, ai dám một mình tranh đấu? Ta biết ngươi có dụng ý, haiz!

Ông ta thở dài một tiếng, ai oán nói:

- Ngươi hại khổ ta rồi.

Đúng như Thiên Chấn Tử nói, Tử Ngọc kia tuy ngang ngược nhưng không phải là người hồ đồ. Nơi này là địa giới Thần Châu môn, ai dám làm càn. Vì vậy, Lâm Nhất vì muốn giúp đỡ Thiên Chấn Tử mới khiến sự tình đến mức đó, hắn không ngốc đến mức không biết sâu cạn mà động thủ cùng ba tu sĩ Nguyên Anh, không sẽ kéo đến oán hận.

Lâm Nhất vô tội lắc đầu, hỏi:

- Chỉ giáo cho.

Thiên Chấn Tử chần chừ chốc lát, đáp lại:

- Tử Ngọc chính là sư tỷ của ta, sao ta có thể động thủ cùng nàng chứ?

Nghe vậy Lâm Nhất kinh ngạc vô cùng, sư tỷ đệ? Đúng rồi, trách không được khi hai người gặp nhau Thiên Chấn Tử luôn tỏ vẻ yếu ớt. Thì ra là sư đệ nên đối với sư tỷ sợ hãi như thế sao? Không đúng rồi, ông ta không xuất thân từ tán tu, sao lại có sư tỷ? Sư môn thế nào?

Lâm Nhất như rơi vào mây mù, Thiên Chấn Tử lại nói:

- Chuyện cũ cho nó qua đi, ta cùng ngươi đi Ngao Sơn.

- Không phải trước đó bảo muốn đi Thiên Hạo trấn sao?

Lâm Nhất không hiểu hỏi.

Thiên Chấn Tử uể oải nói:

- Mọi người đều đi Ngao Sơn, chúng ta sao có thể lạc hậu được.

Nói xong, ông ta vung tay ngự không mà đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.