Vô Tiên

Chương 1804: Chương 1804: Nương đứa nhỏ (1)




Căn nhà nho nhỏ, mát mẻ mà u tĩnh.

Một gốc cây cây già cành lá rậm rạp, từ trên cao rũ xuống hàng trăm dây mây dài ngoằng, vờn quanh hai gian nhà tranh ở bên trong. Bên cạnh thân cây được vây kín bằng dây mây này, trước một cái bàn đá làm bằng thân cây khô, Lâm Nhất ngồi đối diện với Tống Huyền Tử.

Sau một phen hành lễ hàn huyên, Tống Huyền Tử mới khách khí mời khách vào tiểu viện ở cạnh cửa thôn này. Hai người lại khiêm nhượng một phen, lúc này mới ngồi xuống tự thoại. Lâm Nhất đương nhiên phải nói ra lai lịch của mình, cũng có hỏi thăm. Mà theo lời nói của ông ấy, nỗi lòng mỗi người đều khó hiểu...

Tống Huyền Tử này đã ở đây hơn một nghìn năm, khi biết Lâm Nhất đến từ giới nội tiên vực thì khá cảm thấy ngoài ý muốn. Mà ông ta vẫn luôn tỏ ra vài phần thân cận với khách tới, có lẽ là nể tình đồng đạo với nhau. Đợi sau khi đối phương dứt lời thì vuốt râu, chợt nói:

- Thì ra ngươi gặp phải giặc cỏ của Yêu vực, thảo nào...

Việc đã đến nước này, Lâm Nhất không nóng nảy, hoặc có lẽ là có vội vàng cũng vô dụng. Chuyện gì tới thì cứ vậy chống đỡ. Mà những chuyện từ trong miệng của Tống Huyền Tử biết được, hắn vẫn không ngừng ngạc nhiên.

Yêu vực không phải là Huệ Thiên tiên vực mà là một nơi bí ẩn mà ít người biết được. Nơi này nấp trong ngôi sao, do người của gia tộc viễn cổ chiếm cứ. Đám Si Loan thú kia tự xưng là hậu duệ của Thanh Loan, bằng vào thiên phú thần thông, cũng tụ tập những thứ khác của Yêu tộc, hợp lực chiếm đoạt tinh không Yêu vực, còn có một danh tiếng vang dội, giặc cỏ Yêu vực.

Một tên giặc cỏ không an lòng tu luyện, coi cướp bóc trở thành nghề nghiệp của mình, làm không biết mệt. Trên dưới Yêu vực đã bị quấy nhiễu khá nhiều lần, từng có cao thủ Yêu tộc đứng gia tham gia vào giải quyết, lại bởi vì một số nguyên nhân mà không giải quyết được gì. Từ đó về sau, đám yêu vật Si Loan thú ngày càng không kiêng nể gì. Từ đó, thỉnh thoảng có tu sĩ đi nhầm vào tinh không này liền gặp xui xẻo! Đừng nói tới chuyện ngươi cưỡi tinh chu, cho dù tu sĩ Hợp Thể bình thường cũng không chịu nổi một trận quần ẩu điên cuồng.

Chỉ có điều, trước đó còn chưa phân biệt rõ được mười tám tiên vực cùng mười lăm tiên vực, bây giờ lại có thêm một Yêu vực, trong tinh không mênh mông vô tận này còn có bao nhiêu bí ẩn không muốn người ta biết chứ! Còn cả đám giặc cỏ Yêu vực, còn uy phong hơn cả so với đạo tặc tiên môn...

Lâm Nhất âm thầm suy nghĩ tâm sự, Tống Huyền Tử lại khẽ động, lên tiếng hỏi:

- ... Ngươi là nói ngươi một mình khống chế tinh chu đi ngang tinh vực, gặp phải Si Loan thú vây công, lúc này mới gặp phải rủi ro như thế?

Chuyện có liên quan tới lai lịch của mình cùng với những chuyện đã gặp phải, Lâm Nhất không hề giấu giếm. Vừa nhìn qua, mới tới làm khách Lâm Nhất liền có thể gặp được một đạo hữu có thể trao đổi được, cũng là một chuyện đáng để ăn mừng! Trước khi đi tu sửa tinh chu, không ngại biết thêm về tình hình của Yêu vực. Hắn gật đầu, nói như thật:

- Si Loan thú này giết không chết, xác thực là khó có thể đối phó...

Tống Huyền Tử thật sự giống như bị kích động tới chuyện gì đó, tay vội vàng vịn vào bàn đá, thấp giọng hỏi:

- Đạo hữu có ý định rời khỏi Yêu vực? Hiểu được cách luyện chế tinh chu? Bảo vật có từng bị cướp? Ngươi có... Tu vi gì, chẳng lẽ là...

Hai tay của Lâm Nhất chống vào đầu gối, ngồi ngay ngắn như tùng, nhẹ giọng đáp:

- Đám súc sinh kia vẫn chưa đắc thủ! Ta còn không có tu vi cao cường như đạo hữu, bây giờ mới có Luyện Hư trung kỳ mà thôi! Dù chưa từng luyện chế tinh chu, nhưng mà chuyện tu bổ tinh chu thì không có gì đáng ngại...

Hắn thoáng chậm lại, đánh giá nơi u tĩnh trước mắt, mang theo vài phần hiếu kỳ nói:

- Tống đạo hữu đã là tu sĩ Huệ Thiên, lại ẩn cư ở Yêu vực lấy vợ sinh con, nói vậy thời gian qua đã được như ý muốn! Ta mới đến, mong được chỉ giáo nhiều hơn...

Tống Huyền Tử tính tình khiêm tốn, nhìn trong mắt không khác một lão nông chỉ biết ruộng đất ở nơi thôn dã lắm. Mà lúc này ông ta lại nhẹ vỗ bàn đá, thần sắc phấn chấn. Mà qua một lúc lại muốn nói lại thôi, tựa như đang trù trừ bất định.

Ánh mắt của Lâm Nhất lóe lên, đối với dị trạng của Tống Huyền Tử giả vờ như không biết, đang âm thầm lưu ý tới động tĩnh bốn phía. Sau khi tới chỗ này, hắn vẫn cảm thấy nghi hoặc khó hiểu. Trong thôn trống rỗng không thấy bóng người, mà nhà tranh cùng với huyệt động phía xa xa đều có yêu khí nhàn nhạt bao phủ, nhất thời khó phân biệt đầu mối. Sau đó lại ngẩng đầu nhìn một cái, trời mới qua chính ngọ, ánh mặt trời ấm áp rọi xuống nhưng lại như đương lúc hoàng hôn, trời tối đen khó hiểu...

- Lâm đạo hữu, có thể hạ cấm chế được không, để ngươi và ta nói chuyện...

Nghe vậy, Lâm Nhất ngạc nhiên quay đầu lại. Ở trong nhà mình nói chuyện còn phải phòng bị tai vách mạch rừng? Nhìn thấy vẻ mặt của Tống Huyền Tử hơi quẫn bách lại có ý khẩn thiết, hắn suy nghĩ một chút, vẫn phất tay bắn ra mấy pháp quyết, trong nháy mắt bốn phía của hai người nhiều thêm một tầng cấm pháp vô hình.

- Ha hả! Chớ trách! Thủ pháp cấm chế của ta dễ bị nhìn thấu...

Thần sắc vẫn luôn buồn bực của Tống Huyền Tử bỗng nhiên được hóa giải rất nhiều, đứng dậy nhẹ nhàng bước đi thong thả trong tiểu viện. Lúc sau, sau khi hơi trầm ngâm chút thì cảm khái nói:

- Đặt mình ở một nơi xa lạ, vạn sự cần phải cẩn thận!

Có lẽ trong lòng đã có quyết đoán, ông ta dừng bước chân lại, chăm chú nhìn Lâm Nhất, lần nữa liên thanh hỏi:

- Ngươi có biết được tình hình cụ thể và tỉ mỉ của nơi đây không? Ngươi muốn nghĩ cách rời khỏi nơi này? Ngươi có biết vì sao ta lại ở lại đây nghìn năm không đi không? Ngươi có biết lai lịch của Hồ Yêu thôn không?

Không đợi Lâm Nhất lên tiếng trả lời, Tống Huyền Tử bắt đầu thở dài, hai bước đã đi tới đối diện Lâm Nhất ngồi xuống, thần thái sáng láng tiếp tục nói:

- Nếu ngươi thoát được Si Loan thú truy sát thì không cần phải lo lắng vì nó nữa! Đám giặc cỏ kia càn rỡ ở tinh không nhưng không dám làm càn trong Yêu vực. Mà ta thấy ngươi gân cốt cường kiện, chắc là một Yêu tu luyện thể, không ngại tạm thời ở lại Hồ Yêu thôn, mượn cơ hội tu sửa tinh chu...

Lâm Nhất không nói không rằng mỉm cười. Những câu mà Tống Huyền Tử hỏi chính là thứ mà hắn nóng lòng muốn biết. Mà lúc này vị này so với lão thôn gia lúc đầu gặp tưởng như hai người. Một tầng cấm chế cách âm còn có tác dụng như vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.