Vô Tiên

Chương 2010: Chương 2010: Sinh tử do hắn (1)




.. . . .

Đoàn người không thể cùng chung hoạn nạn, vị trí của tinh thuyền liền trở thành một cái thuyền hỏng lung lay sắp đổ. Còn đám si loan thú kia bất cứ lúc nào cũng sẽ đuổi tới, một trận tai họa khó lường khoảnh khắc buông xuống...

Lâm Nhất nhìn vào trong mắt thần tình của đám người, hiểu được tranh chấp tiếp tục là phí công vô ích. Hắn quay đầu thoáng nhìn, Thuần Vu Phong đã đứng chung một chỗ cùng sư phụ Dư Hằng Tử. Hắn khẽ gật đầu, hướng về phía Qua Linh Tử nói ra:

- Dựa vào bản lãnh của Lâm mỗ, muốn thoát thân không khó. Mà ta và ông kết bạn đồng hành, lại có thể lấy ham muốn cá nhân làm đầu sao?

Lời nói ở đây, Lâm Nhất hơi chậm lại, chuyển hướng về phía đám người Thiên Trường Tử lại nói:

- Đám súc sinh kia tùy thời sắp tới, nếu không bắt tay vào ứng đối, lại ôm may mắn một mực mà chạy, hậu quả chắc chắn thiết tưởng không chịu nổi. Lâm mỗ thân là Hoành Thiên tu sĩ, còn không quản được trong giới quá nhiều, chỉ có thể nói được đến đây...

Hắn hấc cằm lên một cái, không hề để ý bỏ lại một câu:

- Quyết định như thế nào, dĩ nhiên muốn làm gì cũng được! Họa phúc khó liệu, nghe theo mệnh trời!

Qua Linh Tử mượn cơ hội lấy chủ đề chặn phía sau đến xem thường Lâm Nhất, vẫn không quên trong châm chọc khiêu khích đạp lên một đá. Đối với chuyện này, Lâm Nhất căn bản không rãnh để ý. Chỉ vì không muốn nhìn trong giới nhỏ yếu như vậy sụp đổ, bấy giờ mới hết một phần thiện ý. Mà nhắc nhở đến đây là dừng, đừng cho rằng lời nói không dự báo trước!

- Có đạo lý! Chúng ta phải đồng tâm lục lực, mới có thể cùng chung cửa ải khó khăn!

Dư Hằng Tử luôn luôn lưu ý tình hình trong tinh thuyền, đúng lúc lên tiếng phụ họa một câu, lại nói:

- Trước mắt nguy cơ sắp tới, trong giới của ta lại thiếu một người ra lệnh trù tính chung! Vào thời khắc bất chợt ứng biến, khó tránh khỏi hỗn loạn là lúc địch thừa cơ hội! Cho nên...

Ông ta chợt chuyển lời nói, chắp tay khẩn cầu với Lâm Nhất:

- Chuyện gấp phải tòng quyền! Lâm lão đệ không ngại tạm thay thế vị trí làm chủ của trong giới chứ, thế nào hả...

Lâm Nhất trong lòng ngẩn ra, nhưng chưa hề lên tiếng trả lời. Chủ nhân của trong giới dường như rất uy phong, kì thực không đáng giá một đồng tiền. Bất quá, nếu có thể kỷ luật nghiêm minh, nói không chừng đối với chuyện này có lợi! Mà một cái Cửu Châu môn đều có vẻ trói buộc, hơn nữa chớ nói Bát gia Tiên vực...

Dư Hằng Tử tiếp tục nói cùng mọi người:

- Bản tính làm người của Lâm lão đệ có thể rành rành trước mắt mọi người! Còn tu vi của hắn là có một không hai trong trong giới...

- Ha ha! Lời nói của một mình ngươi có thể nào thay trong giới ta nói chuyện không?

Qua Linh Tử đột nhiên cười đã cắt đứt Dư Hằng Tử. Ông ta ngồi trên thạch tháp, trên da mặt đỏ hồng hiện lên mấy phần hưng phấn, rét lạnh nghiêm nghị nhìn mọi người nói ra:

- Nếu bàn về bản tính tu vi, hoặc là chiếu theo bối phận xếp hạng, chỗ này còn có Thành Nguyên Tử đạo hữu, còn có Thủy Hàn Tử và Nguyệt Huyền Tử đạo hữu, còn có Thiên Trường Tử đức cao vọng trọng...

Ông ta buông lỏng tay vuốt râu, phất tay áo ra hiệu hai bên, tự cảm thấy thú vị lại nói:

- Mà bất kể ra sao, còn không đến mức đến phiên một người trẻ tuổi đến chấp chưởng trong giới chứ hả...

Vào thời khắc tiền đồ khó lường, trưởng bối các nhà của trong giới đột nhiên xảy ra tranh chấp. Mặc dù từng người lời nói thoải mái, mà giao phong giương thương múa kiếm lại càng thêm kịch liệt!

Hơn mười tên Luyện Hư đệ tử ngây ngốc tại chỗ kiển chân quan sát. Từng người một trong lòng thấp thỏm lại thở mạnh cũng không dám thở một cái.

Trước pháp trận của khu trong tinh thuyền, hai vợ chồng Thiên Trường Tử và Hạ Nữ kề vai nhau đứng. Ba người ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, đều nỗi lòng không hiểu.

Chương Trọng Tử thật thà ngoan ngoãn ngồi trên thạch tháp, một mình trầm ngâm im lặng.

Dư Hằng Tử và Thuần Vu Phong giữ sau lưng Lâm Nhất, quả nhiên muốn cùng chung hoạn nạn. Mà hai thầy trò vẻ mặt nghiêm túc, một vị khác lại là bộ dạng vân đạm phong khinh.

Thủy Hàn Tử và Nguyệt Huyền Tử vẫn tiến thối lưỡng nan, Thành Nguyên Tử lại là thần tình âm trầm như trước, chỉ có một mình Qua Linh Tử cười đắc ý...

Giờ khắc này, tinh thuyền dường như đi qua trong gió, trong tiếng thở dốc và run rẩy khe khẽ đó, dựa thêm mấy phần hàn ý không hiểu!

Dư Hằng Tử châm chước một lát, không chịu như vậy. Ông ta tay vịn râu dài, trên khuôn mặt vàng vọt mang theo vài phần thần sắc cảm khái, lập tức thầm hừ một tiếng, bước đi thong thả một bước về phía trước, nói ra:

- Trong giới ta hỗn loạn đã lâu, mặc kệ việc tiếp tục không có ngày nổi danh! Người không có đầu không đi, chim không đầu không bay. Ta hôm nay liền tiến cử Lâm lão đệ làm người lãnh đạo của trong giới, mang hàng vạn hàng ngàn đồng đạo ta chung phó tiên đồ! Đối với chuyện này, hai vị đạo hữu Thủy Hàn Tử và Nguyệt Huyền Tử hẳn không có ý nghĩa khác, hơn nữa Hình Nhạc Tử đạo hữu...

Ông ta vốn là một người trầm ổn, lại bị đùa bỡn không có tính nhẫn nại. Nếu không hành động trước khi đám si loan thú kia quay trở về, chỉ sợ hối hận thì đã muộn! Mà mượn thế nhân thể, thật sự có thể trong giới nhất thống, nguyện vọng trước đây có thể sẽ có chỗ rơi xuống!

Một khi lời ra khỏi miệng, không nên dừng lại. Dư Hằng Tử tiếp tục nói:

- Hợp Thể đạo hữu ở đây tổng cộng có tất cả tám người, chỉ cần hơn phân nửa con số tán thành, là có thể quyết ra người đứng đầu của trong giới ta! Mà trước mắt trở thành sự thật, Lâm lão đệ không ngại ra lệnh...

Ông ta chưa nói hết lời, đã có người nhảy xuống từ trên thạch tháp ngắt lời nói:

- Ha ha! Giỏi cho một người lợi dụng sự khảng khái của người khác để mưu lợi cho bản thân! Người ra vẻ đạo mạo, không phải Dư Hằng Tử đạo hữu không ai có thể hơn a!

Dụng ý của Dư Hằng Tử không thể gạt được mọi người ở đây. Trong giới mấy vạn năm đều chưa từng xuất hiện nhân vật lãnh tụ, lại từ đâu tới cái gì giới chủ! Giờ này muốn các nhà nghe lệnh của một người trẻ tuổi, dựa vào cái gì?

Thiên Trường Tử cúi đầu nhìn pháp trận trước người, thần sắc trở nên có chút hiền như khúc gỗ. Trong lòng ông ta có khó chịu, chỉ có thể đọng lại trên mặt! Lúc này lên tiếng sẽ đắc tội với người...

Chương Trọng Tử hoàn toàn là bộ dáng trí thân sự ngoại, nhưng ở một bên thủy chung lưu ý động tĩnh trong tràng. Một vị giới chủ như thế ư? Khiến cho người ta mong đợi đấy...

Hình Nhạc Tử vô tâm danh lợi, lại càng không quan tâm việc tranh chấp vị trí giới chủ. Lâm đạo hữu nếu có thể trở thành chúa tể một giới, rất được hoan nghênh a! Quân không nghe, giỏi uống, chính là người tính tình siêu dật...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.