Vô Tiên

Chương 1552: Chương 1552: Thiên trường đạo viễn (1)




Nơi trời quang mây đãng thì lại có sương mù bủa vây. Ngọn núi cao này hiện ra rất mờ ảo, phía trước đều mông lung, không thấy rõ, dưới ánh mặt trời chỉ hiện ra một con đường vắt ngang lưng núi, chiều rộng con đường là chừng một trượng, cứ như vậy treo giữa không trung, như là thiên lộ, thần bí mà khó lường.

Nơi này cũng không phải là tầng ba Thái Nguyên giới mà là đỉnh Thái Cổ sơn!

Sau một hồi kinh ngạc, Lâm Nhất lập tức tập trung thị lực dò xét chung quanh. Mưa phùn rắc đầy trời, im hơi lặng tiếng như sương như khói. Từng làn gió quạnh quẽ thê lương thi thoảng lại lướt qua, làm cho lòng người chợt buồn man mác không hiểu.

Lâm Nhất không nhịn được mà than dài một tiếng, trong mắt xuất hiện thêm vài phần rét lạnh. Một lần nữa nhìn về phía mờ ảo phía xa. Nơi đó quả thật mang đến cho người ta một cảm giác bồi hồi mơ hồ khó tả. Hắn âm thầm lắc đầu, quay đầu nhìn xuống thang đá, sau đó chậm rãi bước từng bước một.

Nửa canh giờ sau, con đường càng lúc càng dóc đứng, khiến cho cước bộ của hắn cũng chật vật hơn. Một ngàn trượng còn lại gần như là dựng thẳng lên, chọc thẳng vào hư vô. Trong mưa, Lâm Nhất chợt dừng chân, Huyễn Đồng tử lập lòe. Nơi hắn dừng chân, chỉ rộng chừng hai thước, phía trước còn bị một vũng nước mưa cản đường. Cách đây tầm hơn mười trượng phía trước mới mơ hồ lộ ra một chỗ nho nhỏ để đặt chân. Phía trước kia lại là một vũng nước, cứ nối tiếp như vậy, cuối cùng mới có thể chạm đến mà trời.

Hơn mười trượng, cần phải tung người nhảy qua. Mà nơi này lại vô cùng mờ mịt, thật giả khó lường, cấm chế khó mà đoán trước được, quả thật làm cho người ta không dám chủ quan. Nước mưa đọng lại một chỗ, bong bóng nước nổi lên rồi tan vỡ, trôi nổi lướt sang hai bên, mênh mông giống như thiên hà đột nhiên đáp xuống.

Tại nơi sơn cùng dã cốc này, Lâm Nhất trở nên cô độc dị thường. Trong lúc đó, hắn nhẹ nhàng nhấc chân tiến lên trước. Bước chân hắn rơi xuống đất, mưa cũng nhộn nhạo tách ra, để lộ ra một con đường nhỏ dài hơn một thước. Chỉ là hai bên thì lại sâu không thấy đáy, giống hệt như sườn dốc chênh vênh...

Lâm Nhất vô cùng cẩn thận, bước chân trầm ổn, chậm rãi tiến lên phía trước. Nhưng mà, sau khi đi được mấy trượng thì hai hàng lông mày của hắn chợt nhíu chặt lại, ánh mắt lướt sang phía bên phải, trong mắt, xích mang đại thịnh. Ở trên bầu trời, phía bên phải, cách hắn chừng hai trượng giống như có một sườn dốc quanh co. Sau đó lại đột nhiên hiện ra một con đường mòn rộng khoảng hai ba thước, uốn lượn kéo dài...

Lâm Nhất vô cùng nghi hoặc, quay đầu nhìn về phía trước. Tuy là bị một vũng nước ngăn cản, nhưng mà con đường dưới chân hắn cũng chưa hẳn là đã bị cắt đứt. Chỉ cần gan dạ sáng suốt hơn người là có thể dựa vào sự chỉ dẫn của thần thức, vượt qua nơi này.

Nhưng mà, vì sao lại xuất hiện thêm một con đường, lại còn thoắt ẩn thoắt hiện như vậy? Còn đường kia là dẫn đến đâu?

Mà năm đó, trong tình huống không có Huyễn Đồng Tử tương trợ thì Văn Đạo Tử tuyệt đối sẽ không phát hiện ra con đường kia. Vậy nên, con đường dưới chân hắn mới là con đường trong bản đồ.

Suy nghĩ một lát, Lâm Nhất vẫn cố kìm nén sự tò mò, tiếp tục lần mò tiến về phía trước. Chỉ là, hắn chưa kịp nhấc chân lên thì sắc mặt đã vội biến. Chỉ thấy, sâu bên trong màn mưa chợt có một đám mây mù màu trắng nhạt dựng lên, thoáng chốc, hóa thành một bóng người từ xa tiến đến gần. Sau đó bóng người kia đột nhiên chuyển hướng, một mạch tiến đến thẳng con đường trên sườn núi.

Phút giây đó, Lâm Nhất như bị sét đánh trúng, cả người chết trân tại chỗ, hai mắt trợn trừng, suýt chút nữa là rơi rà ngoài. Dáng người kia chợt hiện rồi nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại mưa bay mờ mịt.

Ảo giác? Dù cho là ảo giác, nhưng tại sao bóng dáng chập chờ kia lại mang đến cho hắn cảm giác quen thuộc như vậy? Hay là... Không! Đó rõ ràng là cái người đã túm chặt vạt áo của hắn không buông tay đấy... Bóng lưng áo trắng bồng bềnh lãnh diễm tuyệt trần kia, không phải là... Không! Nhất định là không phải...

Trong tình huống tinh thần kích động khó kìm né, Lâm Nhất mãnh liệt lắc đầu. Trong lúc đó, hắn lập tức dời ánh mắt, xoáy thẳng về phía sườn đồn. Nơi đó là hư không xa ngút ngàn dặm, chỉ có mưa gió thê lương...

Thu hồi Huyễn đồng tử, Lâm Nhất không nhịn được mà lại thở dài một hơi, vẫn chưa thể nào thoát khỏi trạng thái giật mình, thất thần. Một lát sau, hắn chợt nở một nụ cười đắng chát, nét mặt cũng hiện ra sự cô đơn tột cùng.

Ở giữa vũng nước, Lâm Nhất cứ thế ảm đạm đứng đó.

Chẳng biết qua bao lâu, Lâm Nhất lại một lần nữa chuyển hướng bước đến sườn đồi. Đôi mắt hắn lập lòe tinh quang. Trong nháy mắt một đạo long ảnh thoát ra khỏi cơ thể thì mũi chân của Lâm Nhất cũn đã điểm nhẹ một cái, cả người bay thẳng lên.

Trong tích tắc hắn bay lên giữa không trung, thiên địa cấm chế cũng đột nhiên sinh ra áp lực, cả người Lâm Nhất bị đè nén, kế đó liền rơi xuống. Lúc hắn trì hoãn giữa không trung, thì đạo long ảnh màu xanh kia đột nhiên vòng qua vòng lại, xoáy hắn lên. Trong tình huống dựa thế mượn lực, Lâm Nhất đã vững vàng đặt chân xuống sườn đồi.

Khoảng cách cũng chỉ có hai trượng, nhưng lại hung hiểm đến vậy! Lâm Nhất quay đầu nhìn lại phía sau, âm u thở dài một hơi. Dù cho bất còn chút bần thần, nhưng hắn vẫn sải chân tiến lên phía trước.

Ảo giác cũng được mà mộng cảnh cũng được, nếu như đã gặp vậy thì không thể bỏ qua.

Ở trong màn mưa rả rích, một con người men theo đường mòn mà qua, chẳng biết kết cuộc sẽ ra sao.

....

Dưới chân núi Thái Cổ Sơn, hai ba mươi người nối gót nhau mà đi.

Chín vị cao nhân hóa thần đi trước một bước, hơn hai mươi vị nguyên anh đệ tử chạy theo sau. Mà đám người này cũng không vội vã lên núi, mà lại không ngừng đo lường, suy tính cấm pháp cản đường.

- Ha ha! Cấm pháp Mặc Môn ta, chia làm năm loại, lần lượt là thiên sát, địa khốn, phong vân, sinh tử và âm dương. Chỉ cần lĩnh ngộ được ba phần tủy thì đã đủ để trở thành cao thủ cấm pháp rồi...

Vừa bài trừ cấm chế, Mặc Cáp Tề vừa mở miệng khoe khoang. Nhìn ông ta khá là vui vẻ, nói tiếp:

- Lâm Nhất tuổi còn trẻ, đã am hiểu ngũ hành cấm pháp sâu như vậy, quả thật không dễ! Mặc Môn ta có người kế tục rồi...

Mặc Cáp Tề lời ít ý nhiều, đám người Tùng Vân tán nhân, Công Dương Lễ và Trọng Tôn Đạt đang định phản bác thì đã có người khác đi trước một bước, cướp lời nói:

- Mặc tiền bối nói rất hay, chỉ tiếc Lâm Nhất là người ma đạo chúng ta!

- Cấm bài kia ta xem như là tặng không rồi, tiểu nha đầu ngươi vẫn cứ ngoan cố nói chuyện cho nhà mình...

Mặc Cáp Tề lắc đầu, nhưng tay vẫn liên tục làm việc. Thấy một già một trẻ cùng nhau đấu võ mồm, những người còn lại chỉ có thể nhìn nhau cười cười, cũng gạt bỏ tâm tư muốn tham gia náo nhiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.