Trên Vân Nhai, La Khôn Tử đang giảng phương pháp ngũ hành biến hóa. Nếu Lâm Nhất để ý một chút sẽ phát hiện ra vị tiền bối này nói chậm rãi, còn cho người nào đó vô ý nghe được một vài lời tinh túy. Dù vậy, hơn hai trăm đệ tử La gia trên Vân Nhai vẫn nghe như mê như say.
Ba người cùng xuất hiện với La Khôn Tử lại có vẻ mặt khác.
La Hận Tử mặc áo bào đen, mí mắt rũ xuống giống như nhập định vậy. Nàng quá quen thuộc với tình hình xung quanh. Hôm nay truyền đạo chỉ là làm theo phép! Thuật của La Khôn Tử dù sao cũng không liên quan tới công pháp của La gia...
Lôi Thiên có chút phấn chấn! Hắn ngồi cao ở trong đám mây, thần thái cao ngạo nhưng không lúc nào quên lưu ý tới động tĩnh nơi xa. Lấy thân phận của khách tới đây tham dự trưởng bối La gia giảng kinh luận pháp là một đãi ngộ hiếm có. Điều khiến người ta may mắn là tiên tử cũng tới. Nàng đang ngồi im chợt mở mắt ra nhìn gì đó...
Trong mắt Vũ Tử có hơi ngạc, có mờ mịt, còn có chút do dự...
Cách Vân Nhai một trăm năm mươi trượng có một người ngồi riêng ở trong góc. Đó là một tu sĩ Luyện Hư hậu kỳ trẻ tuổi, chỗ thắt lưng treo một cái hồ lô nhỏ cùng ngọc bài thân phận, cũng không có chỗ nào bắt mắt. Hắn mặc áo bào màu xám, tóc rối bời thả xuống vai, thần thái mệt mỏi, trong đôi mắt ưu buồn chớp động ánh sáng thâm thúy, như có lửa lớn thiêu đốt, còn vẻ phong sương bất tận, khiến người ta nhịn không được muốn tìm kiếm, trở về xa xưa...
Ánh mắt này thật khác thường, vì sao khiến người ta có cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ! Vũ Tử hơi ngẩn người ra, trong lòng lại giống như đánh rơi mất thứ gì đó, có chút thẫn thờ...
Lâm Nhất nhìn tiên tử trong đám mây phía xa, trong lòng như có sóng lớn dâng trào. Một đường dẫn dắt kích thích nhịp đập của thần hồn. Ấn ký sinh không cho phai mờ!
Kỳ nhi! Ta rốt cuộc tìm được nàng rồi! Nàng còn nhớ ta không? Một thằng nhóc đã từng là Luyện Khí, gặp nàng ở làng chài trên biển. Từ đó về sau, chúng ta lại bị trời xui đất khiến mà đến bên nhau. Ta thích nàng không vì bất kỳ nguyên nhân nào. Hoặc nói ta chưa bao giờ từng nghĩ tới sẽ thích nàng. Giữa hai người thành khẩn khăng khít, ăn ý khi cùng với sóng vai tiến lui, tất cả đều cứ tự nhiên như vậy! Cho đến xem đối phương thành một nửa sinh mạng, mới phát hiện ra hai người lại không thể xa nhau...
Tuy nhiên, ấn ký tinh huyết của nàng còn tồn tại, lẽ nào nàng chưa luân hồi? Nếu thật sự là vậy, vì sao nàng không nhận ra ta? Cho dù ngươi quên dáng vẻ của Lâm Nhất ta, có từng quên Truy Phong Long Trâm do nàng tự tay chế luyện không...
Bốn ánh mắt đan vào nhau trong giây lát, đối với Lâm Nhất lại giống như đã qua mấy trăm năm. Trong ánh mắt hắn đầy vẻ thiết tha, vẻ mặt chờ mong!
Cùng lúc đó, Vũ Tử lưu ý đến cây trâm này. Thần thức nàng có thể thấy được, đó là một món linh khí tầm thường dùng răng giao cùng máu tươi của hai người luyện ra. Một chút máu tươi trong đó có liên kết thần hồn của mình. Một nửa khác là của ai? Là hắn à? Không ngờ hắn trong sơn động gần Thính Vũ Tiểu Trúc...
Vẻ mặt Vũ Tử có lúc thẹn đỏ mặt rồi bất chợt lạnh lùng! Nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, không muốn để ý tới người tuổi trẻ kia nữa. Sự thẫn thờ trong lòng nàng còn chưa mất đi, ngược lại giống như mọc rễ nẩy mầm mọc thành cây, nhất thời khó có thể tiêu tan!
Trong lòng Lâm Nhất giống như có nước thủy triều, theo vẻ mặt Vũ Tử biến đổi mà dâng lên rồi giảm xuống. Trong giây lát, hơi lạnh bao trùm. Hắn nhìn vẻ mặt lạnh lùng từ chối người từ ngoài ngàn dặm, chỉ cảm thấy trong ngực tê dại. Kỳ nhi, nàng vẫn không nhận ra được ta...
Kinh ngạc trong giây lát, Lâm Nhất cố thu lại ánh mắt từ trong đám mây. Hắn cúi đầu nhìn trâm đầu rồng trong tay, không nhịn được mà thở dài buồn bã...
Ở Vân Nhai xa xôi, có người chăm chú nghe pháp, trong vẻ mặt Vũ tiên tử có chút khác thường cũng không ai để ý, nhưng cố tình không giấu được Lôi Thiên! Tình yêu nam nữ, hắn đã quá hiểu rồi! Vừa rồi tuy không phải là ánh mắt đưa tình, lại dường như không đơn giản. Một tiên tử cao cao tại thượng sao có thể nảy sinh tinh cảm gì với cùng một tiểu bối ngoại môn tầm thường được? Không thể nào!
Nhìn tiểu tử mặc áo bào màu xám thở dài thở ngắn phía xa, Lôi Thiên hơi tò mò, còn có chút hả hê, cười trên nỗi đau của người khác...
Có thần thức lúc ẩn lúc hiện ở bên cạnh, nhưng Lâm Nhất lại không cảm giác được. Hắn thu lại trâm đầu rồng, ngồi buồn bã ỉu xìu, vẻ mặt thâm trầm. Sau một hồi lâu, hắn mới gián đoạn nghe được một đoạn văn:
-...
Dương chủ lên, âm chủ xuống, như nam nữ giao hợp, vị trí tự nhiên. Nơi này âm dương nhị khí là khí lưu động nên thay đổi liên tục, có dấu vết có thể theo... âm trong cực dương, dương trong cực âm, cố tình lại không thể hỏa sinh kim, cần có thổ làm chất xúc trác quan trọng, đến lúc này toàn bộ ngũ hành...
Thuật pháp có liên quan đến tu sĩ lại không rời khỏi thuyết Âm Dương Ngũ Hành. Trước đây ngũ hành độn pháp, về sau là ngũ hành lôi pháp, lại có cấm pháp ngũ hành, tất cả trăm khoanh vẫn quanh một điểm. Lâm Nhất đã suy nghĩ về thuyết này suốt mấy trăm năm, cũng xem như có chút tâm đắc. Vừa thấy lời dẫn thuật của trưởng lão La gia, ngược lại cũng là một cơ hội tốt để tham khảo chứng minh, lúc này tâm cảnh của hắn không yên, căn bản nghe không vào, vẫn đau buồn không thôi.
Bất tri bất giác, hơn nửa ngày qua. La Khôn Tử đã giảng xong, lại mời ba đạo hữu đi cùng chỉ điểm vài câu. La Hận Tử căn bản không để ý. Vũ tiên tử lại khiêm nhường từ chối. Lôi Thiên càng không dễ đảo khách thành chủ. Đối với điều này, La Khôn Tử cũng chưa cưỡng ép, mà theo quy định của năm trước, để lại một thức thần thông cho vãn bối đệ tử, coi như lời chú giải cho ngày hôm nay.
Biển mây vây quanh, từng ngọn núi cao bừng bừng sức sống, bốn người La Khôn Tử từ trên cao nhìn xuống. Cách Vân Nhai cả trăm trượng có rất nhiều đệ tử đang ngồi, mỗi người đều vươn cổ chờ.
La Khôn Tử từ đám mây đứng dậy, tay vuốt râu dài, ánh mắt đảo qua xung quanh, cao giọng nói:
- Viễn cổ rất nhiều tiên pháp, đến nay còn dư lại rất ít. Lão phu lại vì các ngươi tiểu bối thi triển một thần thông nhỏ, chính là do tiên pháp của La gia diễn biến ra, tên là 'Vẫn Băng'...
Còn chưa nói dứt lời, ông ta đạp Vân Hải đi về phía trước hai bước, hai tay áo lập tức mở rộng và phất qua, lấy lên một đoàn mây mù. Ông ta không làm do dự, vung tay áo ném lên không trung. Chỉ một thoáng, đám mây mù đột nhiên biến mất.
Cùng lúc đó, cách Vân Nhai ngoài trăm trượng bỗng nhiên có một tảng băng cứng phải lớn tới trăm trượng hạ xuống, phát ra ánh sáng lóng lánh cùng uy thế khó lường. Các đệ tử biến sắc, nhất thời không thể nào tránh né.
Lâm Nhất đang ngồi buồn bã một mình, chợt thấy uy thế đột nhiên hạ xuống, khắp nơi giống như rơi vào hầm băng, lạnh giá khó nhịn đột nhiên kéo tới, cuối cùng lại có hơi lạnh làm đông cứng người khác. Hắn chợt nghiêm túc, lòng bàn tay trong tay áo đã xuất hiện thêm một khối ngọc phù, không quên ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Đúng lúc này, tay sao của La Khôn Tử lại nhẹ nhàng vung lên. Chỉ thấy tảng băng lớn còn ở giữa không trung bỗng nhiên hóa thành một trận mưa rơi xuống. Bản thân ông ta lại vuốt râu cười ha hả, nói:
- Vân Nhai Luận Pháp dừng ở đây! Các vị, tại hạ đi trước một bước...