Ông ta chào ba người phía sau, bóng dáng lập tức biến mất.
La Hận Tử lại không dễ dàng gì mới mở được đôi mắt ra, không nhịn được chấn động rơi xuống mây trắng quanh thân. Nàng rất chán ghét liếc nhìn gương mặt nụ cười của Lôi Thiên rồi chạy thằng về phía xa, cũng không quay đầu lại hô:
- Nam nhân không có một người nào tốt! Vũ Tử, ngươi không ngại đi cùng với lão thân đi...
Vũ tiên tử đáp một tiếng, sau đó rời đi,
Lôi Thiên đứng dậy, vẻ mặt có hơi xấu hổ. Không ngờ được mình lại bị người ghét bỏ đến mức này, La gia không ở được nữa rồi. Hắn nhìn về chỗ ngọc núi, lại lưu luyến quan sát bóng lưng đã đi xa, lúc này mới xoay sang nhìn Vânn Nhai. Sau khi bị mưa một lúc lâu, hơn hai trăm đệ tử còn chìm đắm ở trong lĩnh ngộ, duy nhất chỉ không thấy tiểu tử kia...
...
Một bóng người màu trắng lướt qua rừng trúc, giống như một chút mây trắng lướt qua biển xanh! Vũ Tử từ trên cao hạ xuống, chậm rãi rơi vào bên ngoài tường viện của Thính Vũ Tiểu Trúc. Nàng khẽ vung ống tay áo, mây mù tản đi. Nhà tranh, đình cỏ vẫn ở đó. Nàng đẩy cửa gỗ ra, bước trên mặt cỏ mềm và đi về phía trước.
Năm đó, nàng cũng chỉ có một mình như vậy, yên tĩnh tu luyện, lặng lẽ canh gác nhà tranh, rừng trúc. Trong mưa bụi mịt mùng với sự yên tĩnh làm bạn, tịch mịch theo cùng...
Vũ Tử đi qua sân vắng tĩnh lặng, đến trước hai gian nhà tranh. Nàng vươn tay ra, nhưng khi sắp chạm đến cửa lại thoáng dừng lại. Trong thần thức của nàng có thể thấy được, trong phòng vẫn bày biện như trước. Có lẽ là nhìn vật thương đời, trong lòng có chút ấm áp cùng ưu thương, khiến bước chân nàng do dự. Nàng xoay người đi đến trong đình cỏ, ánh mắt nhìn bức tranh cuộn.
Người trong bức tranh vẫn xinh đẹp với phong vận siêu nhiên! Nàng đang chờ ai trở về...
Trên má Vũ Tử thoáng hiện ra lúm đồng tiền, trầm ngâm suy nghĩ! Mỗi khi nhìn bức tranh cuộn, sự nôn lóng trong lòng đều sẽ trở nên yên tĩnh. Người trong bức tranh là ai? Vì sao dáng vẻ của mình lại càng lúc càng giống nàng...
Mà thôi! Ta phải đi rồi! Hai trăm năm sau, ta lại trở về...
Vũ Tử nhìn xung quanh! Nàng rất muốn mang Thính Vũ Tiểu Trúc đi nhưng không có chỗ sắp đặt. Nơi này không phải là nhà của mình, chỗ kia cũng thế...
Chợt vẻ mặt Vũ Tử nghiêm lại, nhìn ra ngoài tường viện và khẽ nói:
- Còn không hiện thân...
Trong một góc ngoài rào tre chậm rãi hiện ra một bóng người. Hắn mặc áo màu xám, chỗ thắt lưng có treo hồ lô Tử Kim cùng một khối ngọc bài, trong vẻ mặt ngạc nhiên lại lộ ra có chút cay đắng, nói:
- Có thần hồn tương dẫn, thuật ẩn thân cũng mất tác dụng...
Còn có thuật ẩn thân giấu được mình sao? Vũ Tử nhìn vẻ mặt của người trẻ tuổi kỳ lạ kia, đôi mi thanh tú nhíu lại, lạnh giọng nói:
- Ngươi... Là ai...
Người tới chính là Lâm Nhất! Kỳ nhi có thể không nhận ra hắn, hắn lại không thể uổng công bỏ lỡ cơ duyên. Ẩn Long Quyết trong Thăng Long Quyết do bản tôn thi triển, mặc dù không để mạnh mẽ bằng long tôn, nhưng không có người thường nào có thể đơn giản nhìn thấu được. Nhưng có một đường thần hồn tương dẫn, hắn khó tránh khỏi lộ ra sơ hở.
Với Trúc Hải vây quanh, một nam một nữ đứng phía xa nhìn nhau.
Qua mấy trăm năm, hôm nay mới có ngày gặp lại! Ánh mắt Lâm Nhất thâm thúy, khẽ nói:
- Ta là Lâm Nhất...
Vũ Tử không đổi sắc, nói:
- Ta biết ngươi là đệ tử ngoại môn Lâm Nhất, vì sao ngươi phải theo đến đây, còn nữa...
Lâm Nhất không đợi Vũ Tử nói hết lời, trên tay xuất hiện thêm một vật và nói:
- Còn có tại sao trâm cài tóc Truy Phong trong tay ta lại có ấn ký tinh huyết của nàng...
- Hoàn toàn là nói bậy! Sau khi ta đạt tới Trúc Cơ liền rời khỏi Thiên Cương, không hề bước ra khỏi Cửu Mục nửa bước, nói gì tới máu tươi rơi vào trong tay người khác? Ngươi chẳng qua chỉ là một tiểu bối Luyện Hư, tay cầm một cây linh khí thấp kém lại dám ăn nói bừa bãi, ngươi muốn thế nào...
Vũ Tử vẫn nói không nhanh không chậm, trên mặt thoáng có chút tức giận. Một tiên tử cao cao tại thượng, không cho phép người khác khinh thường, lại càng không cho phép người khác áp chế...
Lâm Nhất thầm than một tiếng, tình thế cấp bách sẽ bị loạn! Hắn giơ tay lên ném nhẹ, trâm gài tóc đột nhiên hóa thành hai con giao long màu bạc dài một trượng...