-Đó chính là Thần Thương cốc?
Lâm Nhất giương mắt nhìn ra xa, nhè nhẹ vỗ về cổ tay. Vòng đá nơi cổ tay hơi hơi lóe lên, lập tức lại tan biến không thấy.
Cách đó vạn dặm, một đoàn Tinh Vân lăng loạn đang lặng lẽ điểm xuyết ánh sáng chớp động dị dạng trong bóng tối mênh mông, cảnh tượng rất là lộng lẫy thần bí. Nhưng nếu để ý kỹ liền có thể nhìn rõ manh mối. Đó chẳng qua chỉ là gió lốc đang xoáy vòng không ngừng, cuốn theo vô số đá vạn lớn nhỏ kéo thành một chiếc đuôi thật dài.
Hỏi một tiếng, không người đáp lời. Lâm Nhất khẽ vung tay áo ra sau lưng, hiếu kỳ quay người lại.
Thương Quý còn đang kinh ngạc, tâm tư không thốt nên lời. Hắn nhìn hướng Lâm Nhất, ra vẻ trấn định lúng túng khẽ cười, hỏi:
-“Long khuyên” kia của ngài quả thật bất phàm, vừa rồi một bước xoải qua tinh vực càng là lợi hại! Không biết đó là loại thần thông nào, có thể chỉ giáo được không...
Ánh mắt hắn có phần né tránh, trong thần sắc vạch qua một tia nghi hoặc khó mà phát giác.
Lâm Nhất nhếch môi, không thèm để ý. Tinh không bao la, thi triển 《 Thiên Địa quyết 》chỉ là hành động bất đắc dĩ. Từ lúc có tu vị Tiên Quân, bước ra khỏi thiên địa trói buộc quả thật nhẹ nhàng rất nhiều. Chẳng qua, cũng may có Thương Quý dẫn đường, long khuyên mới lần nữa phát huy tác dụng.
- Thần thông đó bình sinh ta mới gặp lần đầu, hâm mộ vô cùng! Còn trước mặt... Chính là Thần Thương cốc...
Thấy Lâm Nhất lười nói chuyện, Thương Quý đành phải tự hỏi tự đáp. Hắn vốn coi mình rất cao, hiện nay thần hồn bị khống chế mới không thể không cúi đầu. Chính như câu tình thế so người cường. Tạm thời ẩn nhẫn khắc chế cũng là kế quyền biến hào kiệt nên làm.
Lâm Nhất liếc nhìn Thương Quý, phân phó nói:
-Đi trước dẫn đường!
Thương Quý chắp tay xưng vâng, động thân bay tới trước, bỗng lại như có điều khó hiểu quay đầu hỏi:
-Lâm tôn! Long Khư vừa an định, quyền bính chưa ổn, đáng nên là lúc đại triển quyền cước, tại sao lại muốn xuất môn đi xa?
Đối phương lời càng ít, hắn lời càng nhiều. Nhưng hắn không chút để ý, phảng phất chính mình thật sự có giác ngộ của kẻ làm nô bộc.
-Ngươi thấy sao?
Lâm Nhất nhàn nhạt hỏi ngược một câu, thần tình cầm nắm bất định. Trong lúc nói chuyện, hắn và đối phương một trước một sau lao thẳng tới đoàn Tinh Vân lăng loạn kia...
Thoáng chốc, hai người đã xuyên qua đạo gió táp rộng trăm dặm. Tùy theo cảnh sắc biến ảo, một tinh thể không lớn xuất hiện ở trước mặt. Nơi đó đá vụn bố khắp, sơn thế hùng vĩ, trong mắt toàn là cảnh hoang vu, tấc cỏ không sinh. Trong một nơi sơn cốc, có thể thấy huyệt động chằng chịt, lại không nửa bóng dáng người sống, chỉ có im lặng vô biên tràn ngập tứ phương, đồng thời tán phát lên mùi máu tanh nhàn nhạt như có như không.
Khoảnh khắc sau, hai người ngưng lại thế đi. Lâm Nhất nhướng mày, không nói nửa lời. Thương Quý lại hai mắt trợn tròn, kinh ngạc không thôi. Chỉ thấy trong sơn cốc phương viên ngàn dặm phương viên, tùy nơi rải rác tay đứt chân tàn, còn có di hài của từng con yêu thú, tình hình có thể nói là thê thảm, xúc mục kinh tâm.
-Đây là...
Dị biến hoành lên, Thương Quý thất thanh nói:
-Có người tìm đến đây, không ngờ lại giết sạch Si Loan thú...
Si Loan thú, đã từng cướp bóc Yêu Vực. Nó tới lui như điện, tính cách hung tàn, cực khó đối phó, hiện nay lại bị người tìm tới sào huyệt diệt sát gần hết. Mà đó đều là thủ hạ Thương Quý, sao có thể khiến hắn không kinh hãi thất sắc.
-Là Yêu Vực báo thù, nhất định là Yêu Vực báo thù...
Thương Quý không rảnh cố được quá nhiều, rống giận một tiếng nhào về phía sơn cốc. Lâm Nhất thoáng trầm mặc, tiếp sau liền không gấp không chậm hạ xuống.
Trong một đống đá vụn, có một bộ thi hài đang nằm. Người đó thân thú, lưng mọc bốn cánh, chính là Si Loan thú đã từng hoành hành tinh không. Nhưng nay nó tứ chi khô héo, đầu lâu sụp đổ, nghiễm nhiên đã chết lâu rồi. Trong hầm đá nơi không xa, một mảnh lang tạ...
Thương Quý nhìn quanh bốn phía, khó mà tin tưởng lẩm bẩm nói:
-Hơn một trăm Si Loan thú Luyện Hư Hợp Thể, lại bị diệt sạch! Dù là Yêu Vương Yêu Vực ra tay cũng không đến nỗi như thế a...
Tinh thể và sơn cốc giấu mình trong Tinh Vân, vị trí vô cùng đặc biệt. Di hài Si Loan thú chưa hề mục nát thành xương, tình cảnh thảm liệt vừa nhìn là đủ hiểu.
Thương Quý tản ra thần thức, còn muốn tìm xem có phát hiện được gì không, lập tức lại tuyệt vọng lắc lắc đầu, nói:
-Kiếp nạn hàng lâm đến nay, hẳn là đã đi qua một hai trăm năm. Loại người tu vị cường đại mà tâm ngoan thủ lạt như thế, nếu không là Yêu Vương Yêu Vực thì còn có thể là ai...
Hắn có vẻ không cam lòng, dứt khoát rời đất bay lên, men theo sơn cốc lần lượt tra xem từng huyệt động.
Lâm Nhất hạ xuống bên miệng một hố sâu, lặng lẽ đánh giá thảm cảnh trước mắt, trong lòng đồng dạng cũng nảy sinh nghi vấn. Một đám “lưu khấu Yêu Vực” ngang ngược không chút kiêng kị, lại cứ vậy bị người giết sạch sẽ, quả thực quá mức quỷ dị. Hắn để mặc cho Thương Quý hành động, trong hai mắt huyễn đồng lấp lánh. Đúng như lời đối phương vừa nói, chuyện đã xảy ra một hai trăm năm, làm sao lưu lại vết tích được...
Một nén hương sau, Thương Quý ủ rũ cúi đầu về lại chỗ cũ, bộ dạng vẫn cứ sợ hãi chưa tiêu. Hắn hướng Lâm Nhất cách đó mấy trượng trải ra hai tay, buồn giận đan xen nói:
-Chết hết rồi! Thần Thương cốc ta từ đây tuyệt diệt...
Lâm Nhất ngước đầu lên, “Phanh” một tiếng đá thi hài bên chân vào trong hố. Thương Quý dọa nhảy dựng, nhịn không được lùi ra sau hai bước. Hắn lại nhàn nhạt cười hỏi:
-Nơi này thật là Thần Thương cốc... ?
-Hả...
Thương Quý a một tiếng, khóe mắt thoáng co quắp, vô tội nói:
-Chẳng lẽ... Thiên hạ này còn có một nơi Thần Thương cốc khác...