Vô Tiên

Chương 1320: Chương 1320: Tự có giao phó (1)




... Sau hành trình Huyền Thiên tiên cảnh, Lâm Nhất bắt đầu mở ra Huyền Thiên điện, trước mặt chư cao thủ đoạt đi hai món bảo vật cuối cùng, cũng bình yên chạy trốn được đã làm chấn kinh Đại Hạ, cũng làm Xuất Vân Tử kinh ngạc một lúc lâu.

Tiểu tử kia lai lịch rất rõ ràng! Hắn chẳng qua là một tiểu tử tới từ một nơi cực kỳ vắng vẻ phía tây Đại Hạ, mặc dù nhờ ở trong tiên cảnh trở thành tu sĩ Trúc Cơ nhưng lại có tài đức gì, có thủ đoạn gì để mở được Huyền Thiên điện? Nguyên do duy nhất chính là trong tay tiểu tử kia có kim kiếm của Văn Đạo Tử!

Còn như cuối cùng Lâm Nhất lấy được bảo vật gì từ trong Huyền Thiên điện, Xuất Vân Tử cũng không thèm để ý. Mà gã tò mò là chẳng lẽ Văn Đạo Tử đã xảy ra biến cố? Nếu không, sao kim kiếm lại thất lạc ở chỗ hắn được?

Không lâu sau, Xuất Vẫn Tử vẫn gặp được Lâm Nhất. Khi đó, gã đang lừa một cái đạo quan phàm tục, đang định bắt tay vào khôi phục tu vi, mà đối phương lại bị tiên môn Đại Hạ truy sát, ăn bữa hôm lo bữa mai! Vì vậy, vì tính toán an nguy của nhà mình, chuyện cũ trong chốc lát không nói rõ được cũng không tả rõ được liền bị ném sang một bên, sử dụng “Ký Hồn thuật” khó có thể tu luyện để thoát khỏi tiểu tử kia.

Khi Xuất Vân Tử khôi phục tới tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, việc hàng đầu chính là đi tìm Lâm Nhất. Ai ngờ, tiểu tử kia bị Huyền Thiên môn truy tìm mấy chục năm sau sống chết không rõ. Một bang là hạng người ý kiến nông cạn, làm hỏng việc là nhiều, chỉ biết ngươi lừa ta gạt cùng với dùng bạo ngược, đáng đời đám chỉ ở Đại Hạ này vĩnh viễn không có ngày nổi danh! Không biết là do cơn tức ứ đọng nhiều năm không chỗ phát tiết hay là bởi vì bốn vị tu sĩ Nguyên Anh của Đại Hạ quá mức không coi ai ra gì, dưới cơn nóng giận, gã đánh đối phương cho một chết ba bị thương, sau đó quay trở lại Cửu Châu, lúc này mới biết Văn Đạo Tử đã mất tích hơn ngàn năm rồi.

Lúc này môn chủ của Thần Châu Môn đã do Văn Huyền Tử kế nhiệm. Bởi vì nguyên nhân Văn Đạo Tử, Đạo Tề môn không ít lần tìm tới Thần Châu Môn gây phiền phức.

Vì thế xác thực khiến Văn Huyền Tử buồn bực không chỗ phát. Chờ sư huynh của mình may mắn quay về, sau đó mới tra ra manh mối.

Vô cùng nhục nhã, làm nó trở thành thâm cừu đại hận! Xuất Vân Tử cùng sư đệ Văn Huyền Tử âm thầm thảo luận, liền có đại hội luận đạo Ngao Sơn, lại không ngờ sẽ gặp cố nhân của Đại Hạ đột nhiên xuất hiện, cũng dẫn tới thiên kiếp hủy Ngao Hồ, còn có sự rầm rộ của nhất thể tam Anh!

Xuất Vân Tử đương nhiên là nhận ra Lâm Nhất, sau khi kinh ngạc thì lập tức đại hỉ! Vốn tưởng rằng đời này sẽ không gặp được tiểu tử kia nữa, ai ngờ người ta lại tự mình chạy tới cửa! Gã sớm đã kết luận trên người của đối phương tất có Kim Kiếm mở ra Huyền Thiên điện, cũng chắc chắn biết được Văn Đạo Tử đã chết cùng với con đường đi tiên vực...

Quen thuộc với bản tính làm người của Lâm Nhất, Xuất Vân Tử liền có tính toán với sư đệ Văn Huyền Tử. Lúc gã nhìn thấy đối phương khiêu chiến Công Dã Kiền đương nhiên đã suy đoán được nguyên do trong đó, cũng phân phó để ngừa sinh biến. Nhìn thấy tiểu tử kia không chỉ có thủ đoạn cao cường, cũng có can đảm đảm đương thì mới yên lòng lại. Chí ít, đó không phải một tên tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, nếu không, chỉ sợ kế tiếp chính là một... tình hình khác!

Lâm Nhất biết được tất cả những chuyện đó từ trong miệng Xuất Vân Tử. Dù đối phương chưa cố ý nhắc tới chuyện cũ, nhưng trong vòng ba tháng này thỉnh thoảng đã nói ra không ít chuyện, được hắn nhớ từng chuyện trong lòng.

Bởi vậy không khó suy đoán, năm đó Huyền Thiên Tử chính là từ chỗ Xuất Vân Tử và Văn Đạo Tử mà biết được sự tồn tại của Cửu Châu. Vị tổ sư Huyền Thiên môn kia sau khi tìm được Cửu Châu liền ký thân vào Thần Châu Môn, cũng dựa vào nó để có hành trình Hậu Thổ tiên cảnh này.

Trong Hậu Thổ tiên cảnh có lẽ là Đạo Tề môn Văn Đạo Tử xảy ra biến cố khiến cho vật trên người và cả thanh Kim Long kiếm kia cũng bị Huyền Thiên Tử ngoài ý muốn đoạt được. Trong chuyện này rốt cục phát sinh cái gì, tạm thời chưa có ai biết được.

Lúc có được bảo vật, Huyền Thiên Tử gặp phải người khác ghen ghét, bị truy sát một đường. Ông ta trốn trong Vô Định hải của Đại Hạ, bởi vì bị thương nặng nên đạo vẫn. Vật trên người lại bị Huyền Thiên chân nhân tới sau nhặt được, cuối cùng mới có Huyền Nguyên quan ở Đại Thương.

Ai mà ngờ được, ân oán giữa hai nhà tiên môn ở Cửu Châu lại có quan hệ không rõ với một đạo quan hẻo lánh bên ngoài mười triệu dặm!

Có đôi khi, một cái lá cây rơi xuống cũng có thể làm mùa màng thay đổi! Trong lúc lơ đãng một cơn gió thổi tới cũng sẽ dẫn tới thiên địa biến ảo!

Ba tháng qua, vẫn luôn uống rượu ôn chuyện với Xuất Vân Tử, còn bản thân Lâm Nhất lại rất ít đề cập tới chuyện của mình. Hắn không có ý định giấu giếm mà là đang chờ thời cơ nói chuyện.

Nhìn thấy Lâm Nhất lấy ra trăm bình rượu giấu riêng, hai mắt Xuất Vân Tử tỏa sáng. Gã di chuyển thân thể phúc hậu, ý bảo đối phương ngồi ở một bên, lúc này mới cười giả dối, nói:

- Đây là sợ ta uống cạn sạch rượu của ngươi đấy à! Lâm huynh đệ, ngươi còn có bao nhiêu vò nữa, không ngại thì lấy ra cả đi...

Người trước mặt này khôn khéo không ai bằng, Lâm Nhất lắc đầu cười nói:

- Sau khi ta xuống núi sẽ tìm một ít rượu tặng ngươi...

- Ha ha! Quả nhiên, trên người ngươi còn tàng trữ riêng...

Sau khi đắc ý cười to, Xuất Vân Tử lại rất tùy ý hỏi thăm:

- Xuống núi? Không phải mấy năm sau Hậu Thổ tiên cảnh sẽ mở ra rồi sao, vì sao ngươi lại muốn rời đi?

Lâm Nhất nói:

- Sau đại hội luận đạo, ta muốn theo Lâm Giang Tiên quay lại Thanh U cốc, cũng tiện đường cúng tế Bách Thảo tiên sinh!

- Thì ra là thế!

Xuất Vân Tử chợt tỉnh ngộ, lập tức hội ý nói:

- Ngươi từng nhắc tới có một thời gian qua lại với Thanh U cốc, cúng tế Bách Thảo tiên sinh cũng là chuyện phải làm. Nghĩ đến thì ngươi chính là đang lo lắng cho an nguy của người huynh trưởng kia...

Bị Xuất Vân Tử đọc ra tâm sự, Lâm Nhất cũng không tránh né, khẽ gật đầu một cái. Bởi vì mình mà Thanh U cốc kết tử thù với Ma Sát môn, mặc dù ngại uy của Thần Châu môn nên tạm thời không lo nhưng khó bảo đảm về sau không sinh ra chuyện xấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.