- Tiểu bối! Ta đã giải thích nghi ngờ của ngươi, ngươi lại không trả lời, chẳng phải là thất lễ sao...
Lôi Thiên lại nói với Lâm Nhất sau, mới phát giác không có ai để ý tới mình. Hắn chắp hai tay sau lưng, có chút không nhịn được, thể hiện ra tư thế của trưởng bối.
Lâm Nhất nhắm mắt bịt tai với những lời Lôi Thiên nói, vẫn nhìn chằm chằm vào đình cỏ. Dựa vào tu vi của mình lúc này, căn bản không đối phó được tới cao nhân cảnh giới Phạm Thiên, làm sao nói tới rời khi tìm kiếm Kỳ nhi. Muốn lấy đi bức tranh cuộn mà an toàn trở ra thì quá khó khăn!
- Ha ha! Ngươi không phải muốn trộm bức tranh để làm vui lòng tiên tử chứ?
Lôi Thiên lẩm bẩm lại rơi vào trong sự yên lặng không vui, không nhịn được pha trò một câu. Sau khi hắn đi tới La gia, trên dưới đều lấy lễ đối đãi, duy nhất chỉ có tiểu tử này căn bản không để ý tới Lôi thiếu chủ hắn vào mắt. Như vậy là không có sợ hãi, còn là có dụng ý khác?
Lâm Nhất khẽ thở dài một tiếng, im lặng không lên tiếng mà xoay người bay lên không trung, lao về phía xa.
Bên ngoài Thính Vũ Tiểu Trúc chỉ còn lại có một mình Lôi Thiên. Hắn kinh ngạc, vội vàng lướt gió lao lên, gọi:
- Tiểu bối! Quay về nói cho ta biết...
...
Giữa sườn núi ở bên ngoài động phủ kết giới, trước cửa một động phủ, Vũ Tử khom người trước La Hận Tử đang ngồi ngay ngắn bên cạnh, khẽ nói:
- Đã đến lúc phải quay vè, ta đặc biệt tới đây chào từ biệt! Thính Vũ Tiểu Trúc của ta đã làm ngài phải phiền lòng rồi!
La Hận Tử ngồi bất động, mí mắt cũng không hề nâng lên, khí thế tàn ác nói:
- Ngươi nên đi tìm gia chủ mà chào từ biệt mới phải, lắm lời cùng lão thân làm gì?
Trên má Vũ Tử hiện ra lúm đồng tiền, ôn hòa nói:
- Năm đó có La trưởng lão giúp đỡ, một tiểu nha đầu ta mới lấy được tu vi Trúc Cơ. Ân tình này, ta không dám quên!
La Hận Tử không hề động đậy, dửng dưng nói:
- Khi đó ta thấy ngươi đáng thương mà thôi! Bây giờ ngươi đã leo lên môn phái cao hơn, lão thân leo không nổi...
Vẻ mặt Vũ Tử bất đắc dĩ, nói:
- Cửu Mục không khác gì với Tiên Vực chúng ta biết, sư phụ...
Nói tới một nửa, nàng lắc đầu lại nói:
- La trưởng lão bảo trọng! Vũ Tử cáo từ!
Nàng khom người cúi chào rồi lặng lẽ rời đi.
Lúc này, La Hận Tử mới hé mắt ra, trong nét mặt có chút tình cảm ấm áp. Thoáng nhìn về hướng bóng người kia rời đi, nàng lại không nhịn được hừ lạnh một tiếng. Tiểu nha đầu lớn lên, có tu vi trong người nhưng lòng quá mềm, sau này khó tránh khỏi phải chịu thiệt! Nghĩa phụ ngươi lại không phải là người tốt lành gì...
...
Đỉnh Thiên Ngọc Sơn lấy bạch ngọc làm núi, mây mù điên cuồng phun ra, chợt vừa nhìn chẳng khác nào Vân Nhai trong động phủ kết giới. Trên ngọc thạch, La Thanh Tử mặc áo bào xanh quay đầu nhìn về phía xa. Thấy một bóng dáng màu trắng nhỏ bé và yếu ớt chậm rãi bay tới, trên mặt ông ta lộ ra vẻ tươi cười hiếm có, chậm rãi nói:
- Vũ Tử, đây là sắp đi sao...
- Nghĩa phụ!
Cách nhau hai trượng, Vũ Tử đứng trên mây, cúi người thi lễ, nói:
- Sư phụ có lệnh, không thể không về sớm. Vũ Tử trở về nhà đã hơn hai tháng...
- Lệnh của sư phụ không thể trái!
La Thanh Tử khẽ gật đầu, vẻ mặt hiền từ và vuốt râu nói:
- Hôm nay chúng ta từ biệt, hai trăm năm mới được gặp lại! Vào giờ phút này, lão phu có thể hỏi con ba câu không?
Vũ Tử cúi đầu nói:
- Nghĩa phụ cứ hỏi không sao!
La Thanh Tử mỉm cười quan sát dáng vẻ Vũ Tử ngoan ngoãn, trầm giọng nói:
- Cửu Mục Tiên Vực có nhiều cao thủ, tất cả đều có tài năng biến hoá tài tình cao thâm khó dò. Lão phu muốn hỏi con, tu vi lệnh sư đạt tới mức nào?
Vũ Tử không thêm suy nghĩ, thuận miệng đáp:
- Không biết!
La Thanh Tử xem thường hừ một tiếng, hỏi tiếp:
- Lệnh sư có phải là một nữ tử dung mạo xinh đẹp! Không biết trông nàng thế nào, ngày thường có yêu thích gì?
Vũ Tử thoáng ngẩn người ra, vẫn đáp:
- Không biết...
Nàng do dự, tiếp theo phân trần:
- Sư phụ có tấm vải mây mỏng che mặt, đến nay không lộ ra hình dáng. Về thói quen của trưởng bối, thế hệ nhỏ hơn có thể ngông cuồng suy đoán!
Lông mi dài của La Thanh Tử thoáng động, lại hỏi:
- Câu hỏi sau cùng, con ở Cửu Mục mấy trăm năm, đã từng gặp sư trưởng của lệnh sư, hoặc là tiền bối tới chơi không?
Vẻ mặt Vũ Tử không hiểu, không làm suy nghĩ nhiều, trả lời:
- Vũ Tử quanh năm bế quan, không hỏi chuyện ngoài thân!
La Thanh Tử cười ha hả, tùy ý vung ống tay áo, vẻ mặt thản nhiên chắp hai tay sau lưng nói:
- Được rồi! Ngươi lại đi đi! Nhìn thấy lệnh sư thì thay mặt nghĩa phụ thăm hỏi một tiếng!
Vũ Tử cúi người nói vâng rồi lặng lẽ xoay người, cưỡi mây rời đi. Chỉ một lát sau, một bóng người màu trắng biến mất ở cuối chân trời.
La Thanh Tử vẫn đứng ở tại chỗ, trong vẻ mặt đã khôi phục lại vẻ thâm trầm trước đó. Ông ta khẽ thở dài, lẩm bẩm:
- Cái gì cũng không biết! Có nghĩa nữ này thật là chuyện may mắn! Người không biết, chẳng lẽ không phải là biến số sao...