Vô Tiên

Chương 1909: Chương 1909: Ý loạn tình mê (2)




- Bà già là một người thô lỗ, loay hoay không làm ra được linh đan diệu dược, không dễ dàng gì có dị thảo nở hoa lại bị giày xéo...

- Hoàng bà bà!

Hai chân chưa chạm đất, Vũ Tử đã khẽ kêu một tiếng. Nàng ở Cửu Mục Tiên Vực chỉ biết hai người, một là sư phụ, một người nữa là Hoàng bà bà.

Bà lão ngẩng đầu lên, trên gương mặt đầy nếp nhăn, nói:

- Là Vũ Tử đã về rồi!

Bà lão mặc áo vải, tóc cài trâm, đầu đầy tóc bạc, cười rất hiền hoà, không khác với một phụ nữ dân quê bình thường. Bà lão khoát tay, lại nói:

- Không để ý lão bà ta, cháu tìm sư phụ cháu đi!

Vũ Tử mỉm cười, hai má hiện ra lúm đồng tiền nhỏ. Nàng khom người một chút, sau đó lao thẳng đến ngoài trăm dặm.

Bà lão được gọi là Hoàng bà bà chú ý nhìn vườn hoa hoang vu, tiếp theo càu nhàu:

- Bảo lão bà tử mù giúp việc chỉ nhầm người hại mình thôi...

Trên đỉnh Vân Phong, Vũ Tử rơi vào trước cửa một gian động phủ, bên trong có người nói:

- Vào đi!

Giọng nói quen thuộc, còn mềm mỏng nhưng không hiểu sao có cảm giác lạnh lẽo. Trong lòng Vũ Tử căng thẳng, cúi đầu bước vào động phủ. Không đi được mấy bước, nàng đã vội vàng bái lạy người đang ngồi ngay ngắn trên giường đá:

- Sư phụ...

Bên trong động phủ không dính một hạt bụi, mấy thứ như giường đều làm bằng ngọc, có chút đơn giản thanh lịch. Trên giường nhỏ là một nữ tử áo trắng ngồi ngay ngắn, mây mù che mặt khó có thể nhìn rõ. Bà nhìn đệ tử trước mặt, thản nhiên nói:

- Vốn tưởng rằng con sẽ đi ba tới năm năm mới có thể quay lại... Sư phụ rất an ủi!

Vũ Tử cũng không dám ngẩng đầu lên, trả lời:

- Chỉ lo sư phụ lo lắng nên đệ tử không dám ở lâu!

Nữ tử áo trắng cân nhắc một lát, nói:

- Trong nhà có khỏe không? Con đã từng gặp qua người nào?

Vũ Tử cẩn thận đáp:

- Trong nhà tất cả đều mạnh khỏe, đệ tử thay mặt nghĩa phụ cám ơn sư phụ! Tới đi vội vàng, con chỉ kịp gặp trưởng bối và đệ tử trong tộc, chỉ có một mình thiếu chủ Lôi gia Thiên Cương là người ngoài!

Nữ tử áo trắng im lặng một lát, mới chậm rãi nói:

- Con là đệ tử của Cửu Mục không thể giống như người khác, khi rời xa hồng trần mới có thể có thành tựu! Sư phụ từ lâu đã chán ghét nơi đây, tương lai vẫn phải do con gánh trách nhiệm nặng nề, tuyệt đối không thể có chút sơ suất nào!

Vũ Tử lặng lẽ ngước mắt quan sát sư phụ, vẫn không nhìn thấy rõ gì cả. Trên mặt nàng hiện ra nét hổ thẹn, nói:

- Đệ tử đần độn lại tu vi thấp kém, có thẹn với giáo huấn của sư phụ!

Nữ tử áo trắng dường như đang cười, giọng nói vẫn bình thản nói:

- Con mới mấy trăm tuổi đã tu luyện tới cảnh giới Phạm Thiên, còn muốn thế nào nữa? Đừng quên, nữ tử khống chế cả trời đất cũng không phải chỉ dựa vào thần thông...

Vẻ mặt Vũ Tử mờ mịt. Rời bỏ thần thông thì làm thế nào khống chế trời đất?

Nữ tử áo trắng không có hứng thú nói, phân phó:

- Đi đi...

Vũ Tử vội vàng khom người nói vâng rồi chậm rãi lui ra ngoài, ngược lại bay tới một động phủ nhỏ dưới Vân Phong mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm. Sư phụ cũng không có biểu hiện gì nhưng tính tình kỳ lạ, làm cho nàng có chút kính nể và sợ hãi. Nàng từng nhớ, sư phụ không cho mình mang theo bức tranh cuộn bên người. Vì vậy tất cả những gì có liên quan đến tranh cuộn, vừa rồi nàng căn bản không dám nhắc tới...

Trong động phủ ban đầu, nữ tử áo trắng bỗng nhiên khẽ thở dài một tiếng, trong ánh mắt có thêm chút buồn bã, oán trách. Trên tay nàng xuất hiện thêm một vật, đó là một đoạn gậy trúc đã khô vàng...

...

Trong kết giới sau núi của La gia, bên trong động phủ của Lâm Nhất, hắn đang cầm một ngọc giản trắng bận rộn không dừng. Tốn hết nửa ngày, hắn so sánh chỗ khác nhau của hai ngọc giản, muốn in ra một bản tinh đồ mười tám Tiên Vực không hề sai lầm. Bất kể sau này đi qua nơi nào, cũng phải có một bức vẽ ở trong tay, mới không còn bị lạc đường mất phương hướng nữa.

Tuy nhiên, Tinh Vũ mênh mông vô bờ có hàng nghìn hàng vạn ngôi sao nhiều tới mức đếm không xuể, muốn in hết xuống cũng không dễ dàng. Khi chăm chú vào một chuyện, cảm giác buồn chán cũng giảm đi rất nhiều, Lâm Nhất lại muốn tiếp tục thử nhưng vẻ mặt thoáng ngẩn ra. Hắn thoáng do dự rồi lập tức thu hồi ngọc giản cùng bồ đoàn, thu lại cấm pháp, bước chân ra khỏi động phủ và nhìn về phía trước, không thấy bất ngờ.

Cách hơn mười dặm, Tiếu Quyền Tử dẫn theo mấy đệ tử La gia đang bao vây tấn công một nữ tử áo xanh. Người đó không phải là ai khác, không ngờ là Mộ Vân?

Cùng lúc đó, sơn cốc phía bên phải đột nhiên xuất hiện hai bóng người một đen một trắng. Trong đó vẻ mặt Lôi Thiên ngạc nhiên, còn La Hận Tử đang giận dữ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.