Vô Trảo Dã Thú - Không Móng Vuốt Cũng Là Dã Thú

Chương 20: Chương 20




Do mỗi thú nhân đều phải vác khoảng chừng ba trăm cân đường lặn lội đường xa, những thứ mang theo người đều không nhiều, Mạc Tuy thu thập hai bao da thú nhỏ cho mình và Khế Gia, trong túi ngoại trừ gia vị còn chuẩn bị thuốc viên thường dùng Mạc Tuy đặc biệt tìm Y Tư lấy, thịt phơi khô cũng lấy một túi mang đi.

Tát Phi là y lạp, bởi vì liên quan tới thể chất nên các thú nhân đều rất săn sóc, tuy rằng năng lực mang vác cũng không kém, nhưng chỉ mang một sọt lớn lên đường, bên trong là các loại thảo dược và vài loại thuốc trị thương Y Tư thường làm, vào thời kì hoang dã phương diện y dược rất lạc hậu, giá trị của thuốc phi thường cao, hoàn toàn không cần lo lắng không ai tới trao đổi.

Đi cùng bọn Y Tư đều là trung niên có sức chiến đấu phi thường cao trong bộ tộc, hơn nữa đều đã tham dự đổi muối ít nhất một lần, kinh nghiệm trên đường rất phong phú. Thú nhân đối với đồng tộc có sức chiến đấu cao đều là phi thường tôn trọng, vài người từ lúc bắt đầu lên đường không khí đều xem như hài hòa, thú nhân đi cùng ngoại trừ Mạc Tuy đều thú hóa, Khế Gia là nửa sư tử nửa hổ, Lạp Đạt và một thú nhân khác là báo, hai người còn lại đều là sói, đổi muối cần ổn định không cần vội vàng, tuy rằng biến thành hình thú, mấy thú nhân đều không tung móng vuốt phi nước đại.

Rừng rậm phía đông Mạc Tuy không thường lui tới, một đường nhàn rỗi không chuyện gì liền xem xem có cái gì có thể ăn có thể thu nhặt không, bởi vì lưng đã bị đường chiếm chỗ, Khế Gia chỉ có thể trei sọt tre loại nhỏ bên hông, tiện tay ủi mấy cây măng nhỏ và nấm. Con mồi trong rừng rất nhiều, Khế Gia phát hiện tiếng động chạy ra ngoài một vòng liền ngậm về một con nai làm bữa trưa, sáu thú nhân thêm một y lạp, một con nai trưởng thành tương đối đủ ăn, Lạp Đạt được tộc trưởng giao phó trọng trách tỏ ý ban ngày tùy tiện ăn một chút không cần phải đi săn, không đói bụng là được, dù sao ban ngày tương đối an toàn thích hợp lên đường, Lạp Đạt gánh vác trọng trách toàn bộ tộc bày tỏ áp lực rất lớn.

Huyệt động trong rừng không tính là nhiều, tuy rằng tốn chút thời gian vẫn có thể tìm được, lại không cần thiết lãng phí thời gian, theo sắc trời dần dần tối, buổi tối vài người liền chuẩn bị trực tiếp ngủ ngoài trời. Các thú nhân thú hóa tản ra bốn phía đến lân cận nhấc chân tiểu tiện đánh dấu lãnh địa của mình, từ khi bầu trời tối đen đến hừng đông khoảng chừng mười mấy giờ, ngoại trừ Tát Phi hai người một tổ trực đêm, Lạp Đạt và ba thú nhân khác từ nhỏ đã sống trong tộc, đều tương đối quen thuộc lẫn nhau, Mạc Tuy và Khế Gia dĩ nhiên là phân công cùng ca, trực ca cuối cùng.

Dỡ đồ đặt sang một bên, Lạp Đạt và Tát Phi ở lại trông coi, thú nhân còn lại tản ra đi săn, thời gian ban đêm dài, năng lực nhìn trong đêm của các thú nhân cũng tốt, dưới điều kiện tiên quyết không làm lỡ thời gian, ăn no là quan trọng nhất.

Khi Mạc Tuy và Khế Gia trở lại, trong tay mang theo hai con gà rừng và một con hươu đã xử lý xong, Tát Phi cũng đã sớm đốt lửa đun nước xong, thấy Mạc Tuy đi về phía mình, cười vẫy vẫy tay.

“Mạc, nấm đã rửa rồi, trực tiếp bỏ vào sao?” Tát Phi tiếp nhận gà Mạc Tuy đưa tới, từ bên hông rút ra một con dao xương chuẩn bị xắt lát, thuận tiện chỉ chỉ đống nấm cậu đã rửa xong đặt trên phiến lá cây lớn.

“Trực tiếp bỏ vào nấu là được.” Mạc Tuy lấy gia vị từ trong túi da ra đưa cho Tát Phi, những thú nhân khác đi săn cũng lục tục trở về, Mạc Tuy xoay người rút dao xương chém mấy nhánh cây chuẩn bị vót nhọn là xuyên thịt.

Móng vuốt Khế Gia rất sắc bén, sau khi lột da hươu trực tiếp phủi sạch móng vuốt cắt thịt thành miếng, xuyên qua que gỗ Mạc Tuy đã vót xong đặt lên lửa nướng, nội tạng xử lý phiền phức trực tiếp bị vứt bỏ, chỉ để lại tim cắt thành mấy miếng nướng. Tát Phi mang theo bộ đồ ăn xem như đầy đủ, mỗi người một tô bằng gỗ, vừa ăn thịt nướng vừa ăn canh, bữa tối trôi qua xem như sảng khoái.

Ăn uống no đủ, các thú nhân đặt đường và thảo dược chung một chỗ, lại nổi lên một đống lửa, thú nhân không gác đêm và Tát Phi ngồi vây quanh hàng hóa, các thú nhân thú đều tự làm ổ bên đống lửa, Tát Phi cũng từ trong các sọt tùy thân lấy ra áo choàng da thú khoác lên, ôm đầu gối vùi đầu vào giữa hai cánh tay.

Khế Gia cũng hóa thành hình thú, lắc lắc lông, đầu lớn cọ cọ bàn tay rũ xuống bên người của Mạc Tuy. Mạc Tuy gãi gãi cái cằm lông xù của Khế Gia, lúc ngồi xuống thảm lông to lớn đã quấn một vòng quanh người Mạc Tuy, đầu thoải mái gối lên đùi Mạc Tuy. Mạc Tuy tựa trên người Khế Gia, da lông mềm mại vại tản ra nhiệt độ thân thể của Khế Gia, buồn ngủ dần dần dâng lên, buổi tối dã ngoại rất vắng vẻ, ngoại trừ tiếng lách tách từ khúc gỗ trong lửa chỉ nghe được tiếng côn trùng kêu vang lúc có lúc không xa xa, mấy người đi một ngày mặc dù không thể nói là mệt nhưng tiêu hao thể lực cũng không nhỏ, chẳng bao lâu đều thiếp đi.

Khi Mạc Tuy và Khế Gia được người gọi dậy đúng lúc hừng đông mờ mịt, Mạc Tuy đứng lên hoạt động gân cốt, lượm mấy cây củi ném vào đống lửa, quay đầu thấy Khế Gia đã hóa thành hình người ngáp một cái móc ra một tấm thảm da thú thật mỏng từ trong túi da tùy thân.

Những người khác đều đang ngủ hai người không tiện nói chuyện lớn tiếng, đang ngủ ngon bị đánh thức, Khế Gia có chút mệt mỏi, chậm rì rì đi tới bên ngoài đống lửa ngồi xuống, dùng thảm da thú bọc lấy mình và Mạc Tuy. Trong tộc hai thú nhân ở cùng nhau vẫn rất hiếm thấy, ban ngày hai người đều rất thu liễm, ngón tay Khế Gia không cẩn thận lướt qua hông Mạc Tuy, bỗng chốc đã bị cầm chặt tay, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái trên mặt Khế Gia để Khế Gia hơi hơi nghiêng mặt, hôn lên.

Nhịn một ngày Khế Gia đã rất không nhẫn nại, một tay đặt trên vai Mạc Tuy dán tới, hôn môi triền miên ẩm ướt còn mang theo tiếng vang vụng vặt khi môi lưỡi giao hòa, Khế Gia liếc những người khác ngủ cách đó không xa, trên mặt chậm rãi nóng lên.

Sợ đánh thức những người khác, động tác của Mạc Tuy cũng rất nhẹ nhàng chậm chạp, bàn tay vốn vuốt ve mặt Khế Gia kiềm giữ thắt lưng Khế Gia kéo qua, xuôi theo thắt lưng chậm rãi đi xuống, từ váy da lần mò vào trong. Trong cổ Khế Gia phát ra một tiếng than nhẹ, hôn càng thêm kịch liệt, tay không an phận tìm tới giữa hai chân Mạc Tuy, cầm bộ vị đã hơi đứng thẳng, thân thể bắt đầu phát nhiệt cũng dán tới.

Mạc Tuy vỗ nhẹ một cái lên mông Khế Gia, ngón tay gảy mấy cái lên bộ vị đã hoàn toàn hưng phấn của Khế Gia, đầu ngón tay lướt qua phần đỉnh ướt át, thứ trong tay nảy nảy, Khế Gia cũng dán càng chặt hơn.

“Mạc…” Khế Gia hạ thấp giọng khàn khàn, mang theo vị đạo gấp gáp, Mạc Tuy cúi đầu đáp lại, kéo tay Khế Gia, đem bộ vị nóng bỏng của hai người dán sát một chỗ, bắt đầu hoạt động. Chất lỏng dính dính rất nhanh làm ướt tay hai người, Khế Gia thở dốc càng thêm nặng nề, liếm liếm đôi môi có chút khô, lại dán tới.

Dè dặt sợ đánh thức những người khác khiến hai người không dám làm ra âm thanh quá lớn, giác quan lại càng thêm kích thích. Một tay Khế Gia nắm chặt thảm phòng ngừa nó rớt xuống, tay kia bị Mạc Tuy cầm lấy an ủi bộ vị nóng bỏng, chỉ có thể mặc kệ tay Mạc Tuy tác loạn trên người cậu, bàn tay dính chất lỏng kì quái lượn vài vòng quanh địa phương nổi lên trước ngực, sau đó nhéo một cái.

Thân thể Khế Gia run rẩy, phần đỉnh cũng thấm ra càng nhiều chất lỏng, môi lưỡi dây dưa càng gấp gáp. Mạc Tuy nhẹ nhàng cắn một cái lên đầu lưỡi Khế Gia, tốc độ trên tay đột nhiên nhanh hơn, dồn dập thở dốc quấn quít một chỗ, cuối cùng hai người cùng nhau phát tiết ra.

Chờ hô hấp bình phục, Mạc Tuy từ trong túi da thú tùy thân lấy ra một mảnh vải bố lau chất lỏng mờ ám trong tay hai người, Khế Gia cũng lười nhúc nhích, dựa trên người Mạc Tuy mở thảm ra một khe hở, để mùi vị bên trong tản đi, dù sao khứu giác các thú nhân đều linh mẫn quá đáng.

“Thanh tỉnh chưa?” Mạc Tuy dùng dao xưỡng đào một hố đất nhỏ nên chân, vùi vải bố đã bẩn xuống dưới, lại lấy ra một mảnh mới dính nước lau lại một lần, có chút trêu ghẹo cười nói.

Khế Gia duỗi người, nắm cằm Mạc Tuy tiến tới hôn một cái: “Thanh tỉnh vô cùng.”

Lộ trình bốn năm ngày đều rất thuận lợi, thẳng đến buổi trưa ngày thứ năm, Lạp Đạt nhìn sắc trời một chút, chân mày cau lại: “Buổi tối phỏng chừng có mưa, chúng ta tìm một huyệt động huyệt động nghỉ ngơi một chút.”

Trời mưa cho dù kinh nghiệm phong phú cũng chỉ có thể phán đoán, để bảo đảm có thể hoàn chỉnh mang đường tới nơi, đoàn người trực tiếp tìm một huyệt động gần nhất, Mạc Tuy và Khế Gia đặt đồ vật ngoài cửa, để những người khác coi chừng, liền đi vào.

Động vật trong rừng đối với thú nhân mà nói đều là thức ăn hoặc kẻ cạnh tranh, huyệt động không nông, đi một đoạn ngắn liền có thể ngửi được mùi dã thú rất mới mẻ, chủ nhân huyệt động cũng đã phát giác kẻ xâm lăng, gầm thét vọt ra.

Mạc Tuy không muốn chỗ ở tạm thời dính mùi máu tươi, đem đao trúc cầm trong tay đúc trở lại đổi thành dao xương hơi cùn, trao đổi ánh mắt với Khế Gia, trong nháy mắt Khế Gia thú hóa nhào tới dã thú hình gấu, Mạc Tuy chặt chẽ theo sát Khế Gia, khi Khế Gia chính diện chống lại con gấu hơn hai mét kia, Mạc Tuy bén nhạy đi vòng qua lưng gấu, tránh thoát bàn tay lớn vồ lớn nhảy lên một cái, dao xương trùng điệp đánh vào cổ gấu, bị đau con gấu điên cuồng gầm thét, muốn hất người sau lưng xuống đất, lại bị Mạc Tuy nhiều lần lắc mạnh, Khế Gia trực tiếp nhào tới, vuốt sắc hung hăng đâm vào địa phương mới vừa rồi bị Mạc Tuy đánh trúng, cố sức móc vào khớp xương bên trong.

Cột sống yếu ớt không thể nghi ngờ, một móng vuốt của Khế Gia trái tim đã mất đi quyền lợi khống chế thân thể, bị Khế Gia hóa thành hình người tha ra ngoài cửa động, trở thành món chính của bữa tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.