Vu Sư Chi Lữ

Chương 1: Chương 1: Thế Giới Vu Sư




Ầm, ầm, ầm! Cánh cửa dày và nặng truyền đến tiếng gõ dữ dội, trong căn nhà tranh nhỏ bé, Grimm* trùm lên mình cái chăn bông cũ nát, đang ngủ ngon lập tức bị đánh thức, cảm giác giá buốt tê dại dưới chân làm hắn hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng Grimm cũng không dám chậm trễ, hô lên: “Đến rồi.”

(*Tên tiếng Trung: Cách Lâm, tên tiếng Anh: Grimm)

Không lo được cho đôi chân sắp lạnh đến mất đi tri giác, Grimm nhanh nhẹn mặc vào bộ quần áo cũ nát của mình, vớ lấy cái chăn rách làm áo bông khoác bên ngoài, mở cánh cửa gỗ. Từng đợt gió mùa đông lạnh lẽo thổi tới, xen lẫn những mảnh băng nhỏ làm thân thể hắn khẽ run lên. Ngoài cửa, lão Hán đang cuộn mình trên chiếc xe ngựa gỗ hư nát, một tay cầm roi da, một tay cầm tẩu thuốc, xe ngựa lưu lại hai vệt dài trên mặt tuyết gồ ghề.

“Nhanh lên một chút, hôm nay đường không dễ đi, đến muộn có thể sẽ bị ăn mắng.” Lão Hán cầm tẩu thuốc rít mạnh một hơi, cằn nhằn Grimm.

“Vâng, con đã biết.” Grimm đóng cửa lại, tay chân lanh lẹ nhảy lên xe ngựa, mọi thứ tập mãi thành quen, trên cơ bản, từ khi theo Hán đại thúc nhận công việc ổn định này, mỗi ngày hắn đều sẽ được nghe lão cằn nhằn một câu.

Lão Hán không quá nhiều lời. Sau khi rít nốt một hơi cuối cùng từ tẩu thuốc, lão vung mạnh roi, con ngựa già khẽ rên “ồ ồ”, kéo xe ngựa tiếp tục đi trên mặt tuyết gồ ghề. Mà Grimm thì tựa lên vách ngăn của xe ngựa, liếc nhìn bầu trời đen kịt, lại nhắm mắt vào lần nữa. Bởi vì dựa theo kinh nghiệm của những lần trước, trời tuyết như thế này, chiếc xe được kéo bởi con ngựa già ít nhất phải tốn hơn nửa canh giờ mới có thể đến phủ Tử tước trong thành, khi đó trời cũng đã sắp sáng.

Dựa vào thành xe, hắn ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc, nội tâm vô cùng cảm kích lão Hán.

Thuở nhỏ hắn là một thằng nhóc mồ côi, vẫn thường đi theo đám trẻ không cha không mẹ lăn lộn trong thành Bi Seer, trải qua cuộc sống ăn mày bụng không đủ no. Mãi cho đến một ngày, lão Hán tuổi đã già mà không một mụn con bất chợt nhìn thấy Grimm, vừa nghĩ đến việc bản thân mình không có con cái phụng dưỡng, lão liền nhận Grimm về, cười hắc hắc nói: “Ta chết đi rồi, hai gian nhà tranh và con ngựa già này chính là dành cho con.”

Thực ra, hai gian nhà tranh ở nông thôn và con ngựa già kéo xe thật sự cũng chẳng đáng mấy đồng, nhưng lại làm Grimm vô cùng cảm kích lão Hán, coi lão như cha mẹ thứ hai của mình.

Công việc mưu sinh mà lão Hán và Grimm có được chính là mỗi sáng trước hừng đông, chạy tới phủ Tử tước trong thành Bi Seer, dọn dẹp toàn bộ rác rưởi sau một đêm cuồng hoan của các quý tộc lão gia cao cao tại thượng, chuyển đến ngoại thành thanh lý, sau đó lại đến lãnh địa của Tử tước chọn mua hết thảy vật tư tốt cho đêm hoan lạc thứ hai.

Đi một vòng như thế, gần như trôi qua hơn nửa ngày.

Sau nửa canh giờ, tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc, mặt đường bắt đầu được lát đá bóng loáng. Grimm đang ngủ gật trên xe ngựa cũng không cần lão Hán đánh thức, lập tức tỉnh lại, hắn biết đã đến Bi Seer thành thì chỉ tức khắc là sẽ tới phủ Tử tước, vội vàng quét qua đám tuyết bám trên người, coi như chỉnh đốn lại dáng vẻ một chút.

Thời điểm Grimm và lão Hán đến mỗi ngày, phần lớn các quý tộc sau một đêm cuồng hoan ở phủ Tử tước đã rời đi, cho dù tình cờ có một ít người còn chưa đi, thì mấy vị quý tộc lão gia cao cao tại thượng kia cũng không thèm liếc nhìn hai tên đầy tớ thấp hèn này, dáng vẻ gì đó căn bản không có chút tác dụng nào. Nhưng lão quản gia của phủ Tử tước lại là kẻ khó xơi, luôn làm khó dễ công việc của đầy tớ như Grimm, chỉ chực chờ để vơ vét chỗ tốt, lão không chỉ một lần dùng lí do “dáng vẻ thấp hèn không ngay ngắn” để kiếm cớ vơ vét ngân tệ của lão Hán.

(*đơn vị tiền tệ trong truyện: đồng tệ, ngân tệ, kim tệ)

Trước cửa của phủ Tử tước, hai tên kỵ sỹ vệ binh cao to vạm vỡ sau khi trải qua một đêm canh gác đã sớm uể oải không tả nổi, liếc nhìn lão Hán và Grimm một cái, mấy năm qua đã quá quen thuộc nên cũng không thèm để ý đến. Lão Hán cười làm lành, Grimm thì nhảy xuống xe ngựa, cúi đầu tiến vào phủ Tử tước, không dám nhìn linh tinh, liền đi thẳng đến đại sảnh xa hoa mà mỗi ngày đều cần phải quét dọn cẩn thận.

Grimm và lão Hán vốn đang phờ phạc đột nhiên lại cảm thấy bầu không khí ngày hôm nay dường như không giống bình thường, chỉ thấy trước cửa đại sảnh phủ Tử tước, vẻ mặt lão quản gia âm trầm, đôi mắt thâm độc hình tam giác trợn to về phía Grimm và lão Hán, sau đó đi bộ đến bên cạnh hai người, thấp giọng quát lên: “Nghiêm túc chờ ở đây, bịt lỗ tai, nhắm đôi mắt của các ngươi lại.”

“Vâng, vâng.” Hắn và lão Hán vội vã ứng phó, nói.

Tiếng cãi cọ mơ hồ truyền đến từ trong đại sảnh, dù nghe không rõ lắm, nhưng có thể ngờ ngợ nhận ra là tiếng cãi lộn của một bé gái. Theo bản năng, Grimm và lão Hán biết đây tất nhiên là một đại nhân vật.

Đứng đợi trong tuyết cũng được gần nửa giờ, trời thì đã sáng hẳn, hắn và lão Hán lạnh đến mức dậm chân không ngừng, run bần bật, lão quản gia vốn đang chờ ngoài cửa đại sảnh lại âm trầm đi tới, khẽ quát: “Không chịu được thì ngày mai đừng đến.”

Grimm và lão Hán biến sắc. Sau khi do dự mấy lần, lão Hán liền lấy một đồng ngân tệ từ trong cái áo vải rách, nhét vào tay lão quản gia, liên tục cười làm lành, nói: “Nhận lấy đi, nhận lấy đi.”

“Hừm.” Lão quản gia nhét tiền vào túi áo của mình một cách thuần thục, không để ý tới hai người nữa, vẻ mặt lo lắng chờ đợi ở cửa đại sảnh, thỉnh thoảng ngó vào bên trong.

Grimm không chịu được, nói nhỏ: “Đáng ghét, mấy ngày trước vừa mới kiếm lời từ chỗ chúng ta, hôm nay lại muốn thêm!”

“Ôi, quên đi, nhẫn nhịn một chút, nhiều kẻ muốn có được công việc này đấy, lão quản gia chỉ ước gì chúng ta bỏ đi.” Lão Hán thở dài một tiếng. Người già rồi, sắp sửa xuống lỗ, cũng không có tính cách nóng nảy giống người trẻ tuổi.

Đúng vào lúc này, một bé gái chạy vọt ra từ trong đại sảnh, ăn mặc quần áo quý tộc sang trọng, khuôn mặt tinh tế ngập tràn nước mắt, sau khi chạy đến bên người Grimm và lão Hán thì dừng lại, hét vào trong đại sảnh: “Ta chỉ cần Arron ca ca của ta, ta sẽ không đến Lilith Cabin gì đó, càng không trở thành Vu sư!” Nói xong, dường như bé gái còn chưa nguôi giận, hung hăng móc một quyển sách ném ra ngoài, nhanh chân chạy khỏi phủ Tử tước.

“Phản rồi! Phản rồi! Hai người các ngươi ngơ ra đó làm gì? Còn không đuổi theo nhanh cho ta?” Một tên quý tộc bụng phệ tức đến đỏ cả mặt, gào thét tới hai tên kỵ sỹ mặc áo giáp ở bên người, nhưng để Grimm không dám tin, chính là Tử tước lão gia cao cao tại thượng hàng ngày lúc này lại tỏ rõ vẻ bất đắc dĩ, cười làm lành với vị quý tộc bụng phệ này, thấp giọng khuyên nhủ gì đó.

“Hừ, nó thì hiểu được cái gì? Vì một tên tiểu tình lang* lại từ chối vị vu sư mà ta phải trả giá lớn để mời tới? Phải biết, nửa năm sau chính là. . .” Với tâm trạng vô cùng lo lắng, Tử tước đại nhân liền đi theo vị quý tộc bụng phệ này rời phủ, căn bản không thèm liếc qua Grimm và lão Hán. Còn lão quản gia cũng cực kỳ lo lắng bám theo ra ngoài, trước khi đi còn mang theo hai tên gác cửa đi cùng, biến mất trong tuyết.

(*người yêu)

Chỉ nháy mắt, trong sân đã trở nên trống rỗng, không một tiếng động.

Nhìn quanh không có ai, theo bản năng, Grimm muốn nhặt quyển sách dưới đất lên, nhưng lão Hán lại đi tới một bước, cầm tẩu thuốc gõ vào tay hắn, khẽ quát: “Không muốn sống sao?”

Grimm nhếch miệng khẽ kêu đau một cái, nói nhỏ: “Chắc sẽ không có chuyện gì đâu? Nếu có người truy hỏi, chúng ta liền nói lúc quét rác vứt đi rồi, ngược lại cũng là do vị tiểu thư kia ném xuống đất.”

Lão Hán suy nghĩ một chút, sau khi ngẩng đầu nhìn xung quanh để chắc chắn không có ai, lão gật gật đầu, xem như ngầm đồng ý với hắn. Grimm cầm quyển sách nhét vào trong quần áo, sau đó liền như không có chuyện gì xảy ra, đi theo lão Hán quét dọn đại sảnh. Sau một đêm cuồng hoan của các quý tộc, đại sảnh lưu lại lượng lớn rác rưởi, toàn bộ đều được quét sạch đưa vào trong xe ngựa. Mãi cho đến trước khi đi cũng chưa có ai truy hỏi về tung tích của quyển sách kia, mà hắn cũng không để ý tới.

Dù sao thì từ trước đến nay, trong đống rác sẽ lẫn lộn một số thứ tuy không lọt mắt các quý tộc, nhưng lại là bảo bối khiến đám người hầu vui sướng cực điểm.

Kẽo kẹt kẽo kẹt, một cỗ xe ngựa chở đầy rác chậm rãi rời khỏi thành Bi Seer, ngồi trên xe, Grimm cũng không buồn ngủ, đột nhiên hắn lại nghĩ tới điều gì đó, lấy ra quyển sách đã nhặt được mà hắn vẫn giấu trong lòng.

Cau mày, những người hầu bán sức cho các quý tộc như hắn thông thường đều không biết chữ, nhưng bởi lão Hán lúc trẻ từng là kế toán học việc cho một quán rượu, tuy sau đó quán rượu kia đóng cửa, nhưng lão cũng đã biết chữ, mấy năm qua đều dạy cho Grimm.

Bất quá nguyên nhân làm Grimm cau mày là do chữ viết trên bìa ngoài của quyển sách này vốn không thông dụng, nhìn rất lạ, suy nghĩ thật lâu, hắn mới nhận ra mấy chữ này.

“《 Cải Tạo Khứu Giác và Đồ Phổ Mùi Vị 》? Đây là vật gì?” Grimm trợn tròn mắt, vốn tưởng cuốn sách này là một quyển tiểu thuyết hay truyện ký của người ngâm thơ rong, vì đây cũng là loại sách mà những tiểu thư, công tử quý tộc kia thích nhất, nhưng không nghĩ đến tiểu thư quý tộc vừa nãy lại ném một quyển sách có cái tên kì lạ như thế này.

Chờ chút!

Grimm đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, trợn to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi! Quyển sách này sẽ không phải là một bản ghi chép ma pháp thần bí của Vu sư chứ?

Vu sư là đề tài mà xưa nay chỉ các quý tộc mới có tư cách đàm luận, người thường thậm chí cả đời cũng chưa một lần được thấy Vu sư hành tung bí hiểm. Trong mắt người bình thường, Vu sư nắm giữ ma pháp thần bí khó lường, tràn ngập sự tà ác và bí ẩn, thường thường đều nghe đồn Vu sư tàn sát một mảng lớn dân thường, thậm chí ăn mắt trẻ con, dùng thường dân làm thí nghiệm ma pháp tà ác. Nhưng bởi vì Vu sư với sức mạnh phi phàm mà vĩ đại của mình có thể dễ dàng giết chết người bình thường thậm chí là cả kỵ sĩ, khiến người khác phải kính nể.

Thậm chí Grimm cũng không chỉ một lần tưởng tượng, đám Vu sư đó rốt cuộc dựa vào cái gì để nắm giữ được những sức mạnh thần bí mà vĩ đại kia? Tại sao người bình thường không nắm giữ được? Nếu như mình trở thành Vu sư, nắm giữ những sức mạnh thần bí vĩ đại đó, liền không cần phải nhìn sắc mặt của những quý tộc lão gia kia chứ? Còn kẻ nào dám nói mình là tiện dân thì trực tiếp giết chết hắn.

Mang theo vẻ khó tin, Grimm nhanh chóng lật quyển sách《 Cải Tạo Khứu Giác và Đồ Phổ Mùi Vị 》, bắt đầu nhẩm đọc từng chữ một, có khi gặp chữ lạ còn phải suy nghĩ cẩn thận một lúc, thậm chí tạm thời nhảy qua, trên mặt hắn dần xuất hiện nét chấn động, phảng phất như mở ra cánh cửa lớn của một thế giới hoàn toàn mới!

Mùi vị chính là thông qua hệ thống khứu giác của sinh vật để nhận biết được phân tử các vật chất khác nhau bay hơi trong không khí, mà mùi thối, thứ mùi có tính kích thích mạnh nhất đã chiếm một nửa số lượng mùi vị mà sinh vật có thể phân biệt.

Dựa trên sự giải thích của《 Đồ Phổ Mùi Vị 》, người bình thường ước chừng có thể nhận biết được 30 đến 400 mùi vị khác nhau, ngẫu nhiên một số người có khả năng đặc biệt thì có thể nhận biết khoảng 600 mùi vị, nhưng số lượng mùi vị có thể nhận biết này so với một ít sinh vật khác, đúng là thấp đến đáng thương.

Ví như Anh Đề Kê (gà Anh Đề), một loại gà có thể phát ra tiếng khóc giống trẻ con, dựa theo thí nghiệm, sinh vật này ít nhất có thể phân biệt được 6500 mùi vị trở lên.

Lại ví như Âm Điệp (bướm âm), một loại sinh vật thần kỳ chỉ có thể sống nhờ vào việc thu thập mùi thối, có thể phân biệt được 8200 mùi vị trở lên. . .

Trong sách còn đề cập, sinh vật được biết đến với khả năng nắm giữ nhiều mùi vị trong không khí nhất tên là Tam Đầu Khuyển (chó ba đầu), đây là một loại sinh vật hùng mạnh mà rất nhiều Vu sư cũng không dám trêu chọc, nó có thể phân biệt được bất kỳ mùi vị nào mà Vu sư có khả năng chia tách từ không khí, tổng cộng 17852 loại, quả thực đã đạt đến một mức độ khó tin.

Còn thứ mà《 Cải Tạo Khứu Giác 》 giảng giải chính là căn cứ vào tình hình thân thể của Vu sư, lợi dụng khứu giác nhạy bén của một số sinh vật để cải tạo bản thân, khiến khứu giác tiến hóa đến mức hoàn hảo, trong đó cái gọi là “thí nghiệm ma pháp” liên quan đến rất nhiều vật liệu kỳ quái, còn có một từ xuất hiện nhiều nhất trong sách mà đến bây giờ hắn vẫn chưa thể làm rõ, “tế bào”?

“Grimm, Grimm!” Sau khi lão Hán hô đến hai tiếng, Grimm mới lấy lại tinh thần từ trong quyển sách ma pháp kỳ diệu này, luống cuống tay chân thu lại sách ma pháp, bắt đầu giúp đỡ lão Hán đổ rác trên xe ngựa. Đổ hết sạch rác trên xe ngựa xong, Grimm theo lão Hán dựa vào quy củ cũ để thu mua hàng hóa trong lãnh địa Tử tước, dành cho những quý tộc lão gia kia sử dụng vào tối nay.

Bận bịu đến tận lúc chạng vạng, lão Hán và Grimm mới chuyển hết tất cả hàng hóa đến phủ Tử tước trong thành, sau đó nhận lấy mười mấy đồng tệ, chạy về nông thôn. Trên xe ngựa, Grimm vẫn chăm chú nhìn cuốn《 Cải Tạo Khứu Giác và Đồ Phổ Mùi Vị 》 kia.

Lão Hán quay đầu nhìn hắn một chút, thở dài nói: “Đứa nhỏ này, hôm nay thực sự bị ma nhập, cuốn sách này đẹp đẽ như vậy sao?”

Grimm cười hì hì, không nói gì thêm, chỉ là trong lòng hắn tràn ngập sự mong ngóng và rung động với thế giới Vu sư bí ẩn này. Trên thế giới thực sự có ngọn núi sinh mệnh biết di chuyển? Sông chảy từ trên trời xuống? Những dị vực thế giới kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nguyên lí để Vu sư nắm giữ lực lượng ma pháp mạnh mẽ là gì?

Những vấn đề liên tục hiện ra trong đầu hắn, nhưng không ai có thể trả lời.

“Ái chà, đảo mắt đã mười bảy tuổi rồi nhỉ? Ừm, sang năm sửa chữa lại nhà một lượt, xem có thể tìm được một nha đầu của gia đình nào đó quanh đây thích hợp cho con làm vợ hay không? Hi vọng lão già này trước khi xuống lỗ có thể nhìn thấy cháu nội.” Lão Hán nhắc tới.

Grimm cũng không ngẩng đầu lên, tùy ý lẩm bẩm: “Ngài nói lung tung cái gì thế? Lão nhân gia ngài sống lâu trăm tuổi, thiên thu muôn đời, nhất thống giang hồ vốn cũng không phải vấn đề.”

“Ha ha. . .” Lão Hán bị hắn chọc cười, tiếp tục điều khiển xe ngựa quay về con đường quen thuộc kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.