Vũ Thần Không Gian

Chương 116: Chương 116: Diệp Hi Văn, thắng.




Mạc Hàn có chút chật vật, lúc này trên mặt hắn kinh ngạc vô cùng, song phương sau khi va chạm, lại có kết quả như vậy, hắn đã cảm thấy Diệp Hi Văn so với hắn còn mạnh mẽ hơn.

- Ta biết mà, Diệp sư đệ quả nhiên là một quái vật, không thể dùng ánh mắt bình thường nhìn được.

Trương Dương nói ra.

Diệp Phong cũng không thể tin nhìn đệ đệ của mình, đệ đệ của mình đã có tiến bộ như vậy sao, hoàn toàn đem mình bỏ lại sau lưng rồi. Vốn một tháng này, Diệp Phong cũng đến tìm Diệp Hi Văn, chuyện đấu lôi đài sảy ra, hắn cũng cực kỳ lo lắng, chuyện lần này là đệ tử cũ muốn chèn ép đệ tử mới, trước kia cũng đã có người không thiếu dã tâm, luôn luôn muốn thành lập phe phái của riêng mình, cho nên luôn bị đệ tử cũ chèn ép.

Nhưng đối với đệ tử mới mà nói, đây là cuộc chiến tôn nghiêm, Diệp Hi Văn đánh một trận chiến này, không chỉ là vì Thiên Vũ các, cũng là vì tôn nghiêm của đệ tử mới. Cho nên một khi thắng lợi, thì đám đệ tử cũ kia, đối với bọn họ cũng không dám xem thường.

Trong tay Diệp Phong cũng có một quả Sinh Huyền Kim Đan, hắn muốn đem Sinh Huyền Kim Đan này giao cho Diệp Hi Văn, nhưng hắn không có gặp được Diệp Hi Văn, lúc đó Diệp Hi Văn đang bế quan, cũng không có gặp người nào khác. Diệp Phong biết rõ trên tay Diệp Hi Văn cũng có một quả Sinh Huyền Kim Đan, nếu như có thêm một quả nữa, thì vẫn có hi vọng trong thời gian ngắn đạt đến Tiên Thiên ngũ trọng, tuy Sinh Huyền Kim Đan rất trân quý, nhưng trong lòng hắn, Diệp Hi Văn còn trọng yếu hơn rất nhiều.

Nhưng hắn cũng không nghĩ tới Diệp Hi Văn có thể ở trong thời gian ngắn, lại có sức chiến đấu mạnh đến như vậy, tuy trong lòng hắn biết Diệp Hi Văn cũng rất cường đại rồi, nhưng hắn cũng biết được, muốn trong thời gian ngắn sức chiến đấu đột phá đến như vậy, thì khó khăn cỡ nào, mặc dù là có Sinh Huyền Kim Đan trợ giúp.

Diệp Hi Văn tuy không thấy, nhưng cũng biết mọi người đang vô cùng kinh ngạc, nhưng hắn cảm thấy bình thường, vì đột phá đến Tiên thiên tam trọng đỉnh phong, tu luyện các môn võ công đến đỉnh phong, mặc dù tiêu hao Sinh Huyền Kim Đan, cùng 2000 khối Trung phẩm linh thạch cũng là đáng giá.

Lực chiến đấu của hắn cũng vì vậy mà tăng lên tình trạng khủng bố.

Lạnh lùng nhìn Diệp Hi Văn, cảm thụ được khí thế càng thêm tăng vọt, Mạc Hàn cầm chặt lấy trường thương, con mắt gắt gao nhìn vào bộ pháp của Diệp Hi Văn, sau đó Mạc Hàn gầm lên, Tiên Thiên Chân Khí hùng hậu giống như trận hồng thủy bạo phát ra.

Lúc này bàn chân trùng trùng điệp điệp đạp mạnh lên mặt đất, thân hình Mạc Hàn hóa thành từng đạo thương ảnh. Phía trên mũi thương, Tiên Thiên Chân Khí nhanh chóng ngưng kết, thân thể bạo phát, thân thể cùng trường thương cơ hồ dung hợp với nhau, nhân thương hợp nhất, trường thương phá không khí đâm ra.

Tiên Thiên ngũ trọng đỉnh phong, bạo phát ra bao nhiêu lực lượng đây.

Trong khoảnh khắc này, phiến đá dưới chân Mạc Hàn hoàn toàn hóa thành mảnh vỡ, theo gió tung bay.

Thương Nhân hợp nhất, khí thế của Mạc Hàn tăng vọt.

Hiện trường xuất hiện biến cố, làm cho bang chúng Phục Địa Bang lập tức hưng phấn hô to, mà đệ tử Thiên Vũ các thì kinh hãi vô cùng, cảnh giới thương nhân hợp nhất, cũng chỉ có rất ít nhân tài mới có thể đạt được. Còn cảnh giới này ngay cả Chân Đạo đều chưa chắc đạt tới, cảnh giới cùng thực lực không có quan hệ, nhưng cùng thể ngộ cảnh giới có quan hệ, Mạc Hàn bị Diệp Hi Văn bức bách mà đạt tới cảnh giới thương nhân hợp nhất, chỉ sợ đã chấn động mọi người rồi.

- Tốt, tốt.

Tần Mộ Trạch nhìn Mạc Hàn, lập tức cười ha ha một tiếng nói.

- Không hổ là người mà ta coi trọng.

Thương nhân hợp nhất, Nhất Nguyên Tông có nhiều đệ tử như vậy, nhưng có bao nhiêu người có thể đạt tới cảnh giới này đây, mặc dù chỉ là trong chớp mắt, đối với Mạc Hàn về sau tu luyện cũng có trợ lực rất lớn, nghĩ đến trong bang chính mình lại có một cao thủ, Tần Mộ Trạch lập tức cất tiếng cười to.

Chuyện lần này không lỗ, mặc dù có điểm mất mặt, nhưng có thể có được cao thủ như vậy trong tương lai, không lỗ, không lỗ.

- Trước không nên hưng phấn quá sớm.

Cảnh Nhạn Nam nói.

Quay mắt nhìn về phía thế công hung hãn của Mạc Hàn, Diệp Hi Văn cũng không có trực tiếp ngạnh kháng, cảnh giới thương nhân hợp nhất quá mức đáng sợ, mặc dù chỉ là trong nháy mắt bạo phát ra, nhưng trực tiếp đối kháng là lựa chọn không sáng suốt. Nhận định như vậy xong, dưới chân Diệp Hi Văn đạp mạnh, bạo liệt ra chân khí, thân ảnh nhàn nhạt như ẩn như hiện, thân ảnh lắc lư, quỷ dị biến mất tại chỗ.

Đột nhiên mất đi mục tiêu công kích, làm cho Mạc Hàn cảm thấy kinh nghi.

Ý niệm trong đầu hiện lên, trường thương trong tay Mạc Hàn bỗng nhiên chuyển hướng, sau đó hung mãnh đâm ra.

- Đinh.

Một tiếng vang thanh thúy mang theo hỏa hoa cùng tiếng gió vang lên, ở giữa lôi đài bắn ra tung tóe, trường thương của Mạc Hàn ngay lập tức đêm về phía sau, sau đó đâm trúng thanh trường đao.

Lúc này thân ảnh Diệp Hi Văn lộ ra, khóe miệng cười nhạt, thương pháp của Mạc Hàn đánh ra vẫn còn kém.

Lúc này trong lòng Mạc Hàn kinh hãi vô cùng, ngay cả thương nhân hợp nhất của hắn đánh ra mà vẫn rơi vào thế hạ phong, hoàn toàn không chiếm được lợi thế nào cả.

Diệp Hi Văn lúc này cũng không do dự, trường đao trong tay mang theo tiếng xé gió, hung hăng chém về phía Mạc Hàn, vốn trường đao trong tay cồng kềnh, nhưng so với trường thương trong tay Mạc Hàn càng linh hoạt hơn, mà lúc này lực đạo mang tất cả xuống, chém cho Mạc Hàn lui ra sau một bước, trực tiếp thoát khỏi trạng thái Thiên Nhân Hợp Nhất.

Không có trạng thái Thiên Nhân Hợp Nhất, thắng bại đã định rồi.

Lúc này Mạc Hàn bạo lui, Diệp Hi Văn đã lấn tới trước, sống đao hung hăng chém ra.

- Bành.

Mạc Hàn trực tiếp bại chém bay ra khỏi lôi đài.

Toàn lôi đài yên tĩnh.

Diệp Hi Văn, thắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.