Vũ Thần Không Gian

Chương 127: Chương 127: La Thiên có phải do ngươi giết hay không




Lúc này phái chân trời xuất hiện một hồi tiếng thét dài, nhưng chưa đầy một lát, cũng cách không còn xa nữa, mà tiếng thét dài này đã làm nhấc lên tầng tầng khí lãng.

Mọi người mặt sắc lập tức đại biến, người này công lực quá mức khủng bố, không ngờ cách xa như vậy cũng làm cho không khí chán động như vậy, so về Tiên Thiên cao thủ, cũng không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.

Chân Đạo cao thủ!

Mặc Diễn Tiểu Vương Tử mặt sắc đại biến, bởi vì hắn hiểu rõ, người này không phải cao thủ Bái ma giáo, lập tức quyết định thật nhanh, quát:

- Rút lui!

Nghe được lời của Mặc Diễn Tiểu Vương Tử, đám Đại Ác Ma cùng đệ tử Bái Ma Giáo, đều không do dự, lập tức quay người rút lui.

- Có đuổi theo hay không.

Tiêu Kim hỏi.

- Được rồi, không cần, giặc cùng đường chớ đuổi theo, bọn chúng chỉ kiêng kị La Nhất Phàm sư huynh mà thôi, chúng ta đuổi theo cũng không chiếm được tiện nghi gì.

Chư Cát Tinh Lê nhàn nhạt nhìn bóng lưng bọn người Mặc Diễn Tiểu Vương Tử đang dần biến mất, nói.

Hắn đã đã hiểu, cao thủ kia chính là La Nhất Phàm sư huynh.

Diệp Hi Văn nhìn bọn người Mặc Diễn Tiểu Vương Tử bỏ chạy, lập tức thầm than một tiếng, tên Mặc Diễn Tiểu Vương Tử, cũng là một nhân vật kiêu hùng, sát phạt quyết đoán, đến khi cần rút lui, cũng không dây dưa dài dòng.

Cũng là một loại người hung ác, từ nay về sau nhiều chuyện rồi.

Nhưng Diệp Hi Văn cũng không nghĩ nhiều, bởi vì lúc này có một đạo nhân ảnh xuất hiện ở cách đó không xa, tuổi chừng hai mươi tám hai mươi chín, một thân lam sắc hoa bào, khí thế cường đại không kiêng nể gì thích phóng ra.

- La sư huynh.

- Nhất Phàm sư huynh.

- Binh sư huynh.

Chư Cát Tinh Lê cùng ba tên đệ tử hạch tâm tiến lên chào hỏi, còn đám Nội Môn Đệ Tử cũng không nhận biết được người thanh niên kia, dù sao bọn họ đối với Chân truyền đệ tử luôn xuất quỷ nhập thần, không biết cũng đều bình thường.

- Lần này may mắn mà có La sư huynh, nếu không thì chúng ta gặp phải phiền toái lớn hơn rồi.

Chư Cát Tinh Lê nói.

- Đúng vậy, lần này cũng may mắn có La sư huynh, mới có thể dọa tên Mặc Diễn Tiểu Vương Tử kia.

Tiêu Kim cũng mở miệng nói, lần này nguy hiểm vô cùng, song phương chiến lực có sự cách biệt quá xa, mặc dù có thêm Diệp Hi Văn vừa mới đột phá đến Tiên Thiên lục trọng, cũng không thể thay đổi chiến cuộc được.

La Nhất Phàm nhìn đám thi thể Bái Ma Giáo đệ tử trên mặt đất, trong mắt lộ ra một tia chán ghét.

- Lần này Bái Ma Giáo yêu nghiệt sớm có chuẩn bị, đã phái ra một cao thủ ngăn trở ta, cho nên ta mới chậm trễ như vậy.

La Nhất Phàm thản nhiên nói.

Mà lúc này, trên bầu trời lại có mấy bóng đen xẹt qua, mấy đạo nhân ảnh này cưỡi các loại hung cầm từ trên bầu trời bay xuống, từng người đều tỏa ra khí thế bức người, toàn bộ đều là đệ tử hạch tâm.

- La sư huynh, đám dư nghiệt Bái Ma Giáo kia, chúng ta đều đã giải quyết, lần này xem như kiếm được một con cá lớn, đó là trưởng lão Bái Ma Giáo tại Đại Việt Quốc.

Một đệ tử hạch tâm hưng phấn nói.

Diệp Hi Văn cùng đám Nội Môn Đệ Tử đều kinh hô lên, không ngờ Bái Ma Giáo trưởng lão đều chết trong tay La Nhất Phàm, phải biết rằng trưởng lão Bái Ma Giáo, đây chính là cấp bậc Chân Đạo.

Chân Đạo, được xưng là chân nhân, chính là Phản Phác Quy Chân, đã lĩnh ngộ được ý chí Thiên Địa.

Đừng nói bọn họ là Nội Môn Đệ Tử, ngay cả đệ tử hạch tâm cũng đều phải ngưỡng mộ?

Một cao thủ như vậy chết tại trong tay La Nhất Phàm, hơn nữa trong thời gian ngắn ngủi như vậy, có thể thấy được thực lực La Nhất Phàm mạnh mẽ như thế nào rồi.

Diệp Hi Văn đã sớm định liệu, đám Bái Ma Giáo yêu nhân dám vây giết nhóm người mình, cũng không sợ La Nhất Phàm tới, nhất định là phái đi cao thủ cấp bậc tương đương, nhưng bọn chúng cũng không nghĩ tới, trong thời gian ngắn như vậy đã bị La Nhất Phàm chém giết rồi.

- Đám yêu nghiệt này thật sự không biết sống chết, cũng dám thiết kế phục giết Nhất Nguyên Tông đệ tử ta.

La Nhất Phàm khinh thường nói, căn bản là không thèm để ý.

Chư Cát Tinh Lê giới thiệu cho La Nhất Phàm về đám Nội Môn Đệ Tử, lúc này đám Nội Môn Đệ Tử đều có chút hưng phấn, dù sao trước mặt mọi người chính là một vị Chân truyền đệ tử.

La Nhất Phàm ngay từ đầu hứng thú cũng không lớn, nhưng khi giới thiệu đến Diệp Hi Văn, trong mắt La Nhất Phàm đột nhiên tinh mang lóe lên, một cổ khí thế khủng bố phát ra, một mực nhìn Diệp Hi Văn.

Tình cảnh đột biến, tất cả mọi người có chút sửng sốt, không biết Chân truyền đệ tử La Nhất Phàm cao cao tại thượng vì cái gì mà đột nhiên xuất thủ đối với Diệp Hi Văn, tuy Diệp Hi Văn sau khi đột phá, sức chiến đấu có thể so với đệ tử hạch tâm, nhưng cũng không đáng được La Nhất Phàm tự mình động thủ như vậy.

Diệp Hi Văn lúc này cảm thấy một cổ khí thế kinh khủng áp đảo trên người của mình, chân nguyên điên cuồng vận chuyển, chống đỡ khí thế khủng bố của La Nhất Phàm.

Nếu như không phải bên trong thể nội Diệp Hi Văn, Tiên Thiên Chân Khí đã chuyển hóa thành chân nguyên, chỉ sợ khí thế của La Nhất Phàm có thể làm cho Diệp Hi Văn phải quỳ xuống.

Lúc này trên người Diệp Hi Văn giống như có một vật ngàn cân đè xuống, xương cốt trên người ma sát phát ra tiếng nổ đùng đùng.

- La sư huynh, có chuyện gì vậy?

Tuyết Nguyện hỏi, nàng có chút không rõ, vì cái gì La Nhất Phàm đột nhiên ra tay với Diệp Hi Văn.

Diệp Hi Văn toàn thân mồ hôi lạnh chảy ra, quần áo sũng nước, sắc mặt có chút trắng bệch, đây cũng là lần thứ nhất hắn cảm nhận được Chân Đạo cao thủ khủng bố như vậy, dù cho chiến lực của hắn có thể so với đệ tử hạch tâm, nhưng cùng Chân Đạo đệ tử so sánh, vẫn khác biệt ngày đêm.

- La sư huynh, ngươi có ý gì.

Diệp Hi Văn thân hình đang run rẩy, răng cắn chặt, nói.

- Nói, La Thiên có phải bị ngươi giết chết hay không.

Thanh âm của La Nhất Phàm giống như một đầu bạo Sư, đâm thẳng vào tâm linh, làm cho tâm trí Diệp Hi Văn bị đánh tan, không thể giữ được bí mật, đều phải nói ra bên ngoài.

- Cái gì La Thiên, ta căn bản không biết.

Trong lúc khẩn yếu, Thần Bí Không Gian trong đầu Diệp Hi Văn đột nhiên phát tán ra trận trận hào quang, bảo vệ thần thức Diệp Hi Văn, làm cho Diệp Hi Văn thanh tỉnh lại, vội vàng nói.

Lúc này thấy hỏi đến La Thiên, La Nhất Phàm cũng họ La, chẳng lẽ là thân nhân của La Thiên sao.

Nhưng lúc này, Diệp Hi Văn cũng không thể hỏi.

Hắn không biết La Thiên sao.

Tuyệt đối không thể nói.

Diệp Hi Văn biết rõ, nếu như hắn thừa nhận bản thân giết chết La Thiên, thì La Nhất Phàm tuyệt đối dám trước tất cả mọi người giết mình, Chân truyền đệ tử tương đương với trưởng lão.

Có một người chống lưng như vậy, khó trách La Thiên to gan lớn mật dám đi chặn giết Hoa Mộng Hàm.

La Nhất Phàm trong mắt tinh quang lóe sáng, nhìn chằm chằm vào Diệp Hi Văn, tựa hồ đang suy nghĩ Diệp Hi Văn nói thiệt hay giả.

Hắn cũng chỉ theo một ít dấu vết để lại mà phán đoán, Diệp Hi Văn khả năng cùng cái chết của La Thiên có quan hệ, La Thiên sống chết cùng Hoa Mộng Hàm cũng là chết vô ích, Hoa Mộng Hàm là quan môn đệ tử Nguyệt Phong, địa vị giống như Chân truyền đệ tử, hắn không thể làm gì được Hoa Mộng Hàm, nhưng Diệp Hi Văn tthì không giống vậy, hắn bất quá là Nội Môn Đệ Tử, mấy vạn Nội Môn Đệ Tử, giết chết một thì là cái gì, nếu hắn giết Diệp Hi Văn thì ngay cả xử phạt cũng không có gì.

Bởi vậy hắn vừa rồi dùng tới một môn âm ba võ công, có thể bắn thẳng vào tâm hồn, ngay cả Chân truyền đệ tử đều chịu ảnh hưởng, chứ đừng nói đến Nội Môn Đệ Tử nho nhỏ, mà khi tâm hồn bị mê hoặc, nhưng lời nói thật đều nói ra.

Đương nhiên người trúng phải ôn võ âm ba này rất là có hại, tâm thần có thể bị ảnh hưởng, nhẹ thì tĩnh dưỡng một thời gian, nặng thì trở thành ngu ngốc.

Nhưng Diệp Hi Văn có chuyện gì, hắn cũng không quan tâm, lúc này hắn chỉ muốn biết đáp án.

Quan sát Diệp Hi Văn, trong ánh mắt La Nhất Phàm có chút không xác định, chẳng lẽ không phải hắn, dù sao La Nhất Phàm đối với võ công của mình rất có tự tin, không có người nào có thể thoát được.

Một lúc sau, La Nhất Phàm thu hồi ánh mắt, khí thế thu liễm lại, lạnh lùng nhìn Diệp Hi Văn, nói:

- Tốt nhất đừng làm cho ta biết rõ, ngươi cùng cái chết của La Thiên có quan hệ, bằng không thì ngươi chết không có chỗ chôn.

Nói xong La Nhất Phàm cũng mặc kệ mọi người, dưới chân đạp mạnh, bước ra một đạo cầu vồng, thân hình lập tức biến mất tại bên trên bầu trời, mà phía sau hắn, đám đệ tử hạch tâm cũng đều bay theo.

- Ngươi không sao chứ?

Tuyết Nguyện hỏi, tuy cùng Diệp Hi Văn cũng không phải rất quen thuộc, nhưng dù sao cũng đã kề vai chiến đấu, tự nhiên có thêm vài phần tình cảm.

- Không có việc gì.

Diệp Hi Văn ảm đạm cười cười, trong lòng sát ý sôi trào, sát ý kia hướng về phía La Nhất Phàm, nhưng vì Liễm Tức Công của Diệp Hi Văn đã sớm luyện đến đại thành, mặc dù trong lòng có sát ý, cũng không lộ ra.

Nếu là bị người biết rõ, chỉ sợ bị người cười chết, một Nội Môn Đệ Tử dám có sát ý với Chân truyền đệ tử, nhưng điều này đối với Diệp Hi Văn cũng không có gì, Chân truyền đệ tử cũng là người, sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn cũng có thể đạt tới cảnh giới như vậy.

Tên La Nhất Phàm tuyệt đối là một loại người hung ác, nếu có một điểm chứng cớ, hắn thà giết lầm mà không buông tha. Hơn nữa đối với cái chết của La Thiên, hắn đã có hoài nghi, nhưng do không có chứng cớ, lại có Hoa Mộng Hàm nhạn lấy trách nhiệm, lúc này mới không có có trược tiếp ra tay như vậy.

Cho nên biện pháp tốt nhất chính là giết La Nhất Phàm mới xong được chuyện.

Lúc này trong nội tâm Diệp Hi Văn sát ý bắt đầu lan tràn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.