Hạ Thiên không biết
trong lòng bọn họ đang nghĩ gì, khi nhìn thấy Ân Dã Thần, trong đầu nàng chỉ hiện lên một ý nghĩ, đó chính là phải rời khỏi cái nơi quỷ quái
này! Vì thế cho nên đối với câu hỏi của Ân Dã Thần, nàng không chút nghĩ ngợi liền gật đầu, một mặt lên án nói: “Chính là hắn khi dễ ta, hắn khi dễ ta cực kỳ thê thảm. . . . .”
Ân Dã Thần liếc mắt nhìn nàng
một cái, lên tiếng hỏi: “Khi dễ như thế nào?” Hắn không biết có phải
hoàng thúc thật sự ức hiếp Hạ Thiên hay không, nhưng mà Hạ Thiên, cái nữ nhân này đối với hắn vô cùng quan trọng, bây giờ, hắn tuyệt đối muốn
mang nàng đi.
Nếu hoàng thúc thật sự khi dễ nàng như nàng nói thì hắn đã có lý do để mang nàng đi rồi.
Khi dễ như thế nào ư? Hạ Thiên ngẫm nghĩ, vặn vẹo mấy ngón tay: “Hắn bắt ta phải quét Vương phủ suốt một tháng trời. . . .”
“Ừ, còn gì nữa không?” Chỉ một lý do này vẫn chưa đủ, Ân Dã Thần tiếp tục hỏi.
“Còn bắt ta mỗi ngày phải chẻ hơn mười bó củi lớn. . . .” Nàng lẩm nhẩm nhớ lại.
“Ừm, còn gì nữa?” Vẫn chưa đủ.
“Giặt sạch toàn bộ quần áo của mọi người trong phủ. . . .” Tay của nàng ngâm nước cũng muốn mục hết rồi.
Ân Dã Thần cúi đầu nhìn vào đôi mắt to tròn ngập nước: “Còn có chuyện gì nghiêm trọng hơn không?”
“Nghiêm trọng hơn?” Qua làn nước mắt, Hạ Thiên mê mang nhìn hắn, nàng cắn cắn môi, chỉ vào căn phòng vừa rồi.
Ân Dã Thần thấy nàng dường như muốn kể ra chuyện trong phòng khi nãy, nhất thời sắc mặt hắn nghiêm túc hẳn lên, chờ đợi nàng mở miệng.
Hạ
Thiên chu cái miệng nhỏ lên, chỉ vào Vương gia đại thúc từ đầu đến cuối
vẫn chưa lên tiếng, nàng ủy khuất nói: “Đánh vào mông ta thì có tính
không?”
“. . . . .” Ân Dã Thần không hé răng, đôi mắt vẫn sâu thẳm như hồ nước, trên khuôn mặt lại xẹt qua một tia bất đắc dĩ.
Mạc quản gia lại nhẹ nhàng thở hắt ra, làm ơn đi, còn tưởng rằng vừa rồi ở
trong phòng xảy ra chuyện gì, hóa ra là bị Vương gia nhà mình đánh đòn.
Ân Tịch Ly không nhìn Ân Dã Thần, ánh mắt vẫn dừng lại trên người Hạ Thiên đang nằm trong lòng hắn (ADT), trầm mặc một lúc lâu, Vương gia đại thúc rốt cuộc cũng mở miệng: “Ngươi thật sự muốn đi theo Dã Thần?”
Hạ Thiên ưỡn ngực, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào hắn: “Đương
nhiên!” Chẳng lẽ lại tiếp tục ở lại nơi này cho hắn đánh? Không bằng
giết nàng còn sướng hơn!
Có người làm chỗ dựa cho mình, khẩu khí
của Hạ Thiên cứ thế thẳng thừng, rốt cục cũng không cần phải nhìn tới
sắc mặt của Vương gia đại thúc nha, haha, thật là sảng khoái!
Ân
Tịch Ly lại trầm mặc, đôi mắt sắc bén như chim ưng hơi cụp xuống, che
giấu đi con ngươi đen có chút phức tạp, vẻ mặt khó đoán được hắn đang
nghĩ gì, chỉ thản nhiên nói: “Vậy thì đi đi, càng tốt, Vương phủ rốt
cuộc cũng được yên tĩnh, Dã Thần, mau đem cái tai họa này đi đi.”
Nói xong, hắn nhấc chân, bước ra cửa phòng, rất nhanh đã rời đi.
Phía sau truyền đến giọng nói cao vút của Hạ Thiên: “A! Đại thúc thúi, ngươi nói ai là tai họa? Ngươi, cái đồ đại thúc đáng ghét, đại thúc thối
tha!”
Ân Dã Thần ngăn lại Hạ Thiên đang gào to rống lớn, hắn hơi nhíu mày, nói: “Được rồi, hoàng thúc đã đi rồi!”
Hạ Thiên rất đỗi cảm kích, nàng vỗ vỗ bả vai của hắn: “Tam ca, ngươi thật sự là người tốt, ngươi đã cứu ta một lần!”
Ân Dã Thần hơi nhếch môi, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, phút chốc lại tan biến
trên khuôn mặt lạnh lùng: “Đi thôi, Tử Dương còn đang chờ ngươi!”
Hạ Thiên thật sự muốn ngất, nàng biết Ân Dã Thần rất tuấn tú, rất đẹp
trai, nhưng không nghĩ rằng khi hắn cười lên lại yêu mị như vậy, khiến
cho nàng giật nảy mình, cảm giác như vừa bị sét đánh, tim nhất thời đập
loạn nhịp.
Làm sao bây giờ. . . . . . Nàng cảm thấy, dường như nàng đã gặp phải bạch mã hoàng tử nha.