Hạ Thiên hối hận, hối hận đến xanh cả ruột gan.
Tại sao trước kia nàng lại không phát hiện đại thúc là một mỹ nam?
Tại sao lại không phát hiện, phía sau bộ râu lùm xùm của đại thúc, chính là một khuôn mặt xinh đẹp đến nỗi khiến cho nhân thần phẫn nộ?
Nếu sớm biết hắn là đệ nhất mỹ nam, nàng nhất định sẽ thưởng thức vài cái, vì bản thân mình mà sẽ ghi nhớ cho thật kỹ.
“Ly vương điện hạ thật đáng thương! Từ nay về sau sẽ không thể nào để lộ ra khuôn mặt thật của mình!” Tiểu Thanh khổ sở thở dài, thút tha thút
thít, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi, cũng không biết là nàng bởi vì Ly
vương điện hạ không thể dùng khuôn mặt thật của chính mình gặp người
khác mà thương tâm, hay là vì bản thân sẽ không còn được nhìn lại khuôn
mặt mỹ lệ của Ly vương điện hạ mà thương tâm.
“Ngươi rất muốn
nhìn sao?” Hạ Thiên đột nhiên nhướng đôi hàng mi, thần thần bí bí hỏi
tiểu Thanh: “Ngươi chẳng phải là rất muốn nhìn lại dung nhan tuyệt mỹ
của Ly vương điện hạ sao?”
Tiểu Thanh nước mắt lưng tròng gật đầu: “Đương nhiên là muốn rồi, trên đời này có ai mà không muốn nhìn cơ chứ?”
“Ta cũng muốn ta cũng muốn. . . . .” Vừa nghe có thể được nhìn thấy “mỹ
nhân” một lần nữa, A Vinh nháy mắt hồi phục lại tinh thần, vội vàng bày
tỏ tâm nguyện của bản thân.
“Hắc hắc. . . .ta có thể giúp các ngươi gặp hắn!” Hạ Thiên cười âm hiểm, đắc ý nói.
Tiểu Thanh và A Vinh sáng mắt, lại cảm thấy có chút không tin được: “Làm sao có thể, đến cả hoàng thượng cũng chưa có cơ hội gặp lại, tiểu thư làm
sao có biện pháp?”
“Các ngươi không tin? Không tin thì chúng ta đánh cuợc nhé?” Hạ Thiên khua khua tay, bộ dạng rất chắc chắn.
“Được, cược thì cược, nếu có thể gặp lại Ly vương điện hạ dù chỉ là một cái
liếc mắt, cho dù phải làm cái gì ta cũng nguyện ý!” Tiểu Thanh bất chấp tất cả nói.
A Vinh do dự một hồi, cũng thông suốt: “Ta cũng cược!”
“Tốt lắm, nếu ta có thể giúp cho các ngươi gặp được, một người mười hai bạc! Nếu ta không làm được, ta cho các người mỗi người mười hai bạc!” Hạ
Thiên hạ quyết tâm, vì kế hoạch lâu dài của bản thân mình, nàng cũng
thông suốt rồi.
“Đều nghe theo tiểu thư!”
“Vậy đi thôi!
Bây giờ chúng ta đến Ly vương phủ!” Hạ Thiên đặt chén trà trong tay
xuống, chạy về phòng mình, tự tiện lục lọi bao lớn bao nhỏ, tìm kiếm vật gì đó, trong lòng tràn đầy tin tưởng ôm vào ngực, sau đó nàng dẫn tiểu
Thanh và A Vinh thẳng một đường đến Ly vương phủ!
*
Mạc quản gia đang rầu rĩ.
Sau khi Vương gia từ trong cung trở về, một tiếng cũng không nói, chỉ quay
về thư phòng ngồi một mình, ai cũng không gặp, cũng không bước ra ngoài
cửa.
Về sau, Tam hoàng tử có đến đây một lúc, đi vào thư phòng
của Vương gia, không biết là nói chuyện gì, sau khi Tam hoàng tử rời đi, Mạc quản gia phát hiện, tâm tình của Vương gia càng trở nên không tốt,
thậm chí còn ra lệnh không cho bất cứ kẻ nào được phép quấy rầy hắn.
Nhưng mà nhìn cái bộ dạng này, Vương gia hẳn là vẫn chưa đem tin tức đã tìm
thấy nữ nhi của thừa tướng – Hướng Linh Lung nói cho hoàng thượng biết,
chỉ là, có thể giấu như vậy đến bao giờ?
Buổi tối thi hội hôm đó
đã có không ít người nhận ra được thân phận của nha đầu Hạ Thiên kia, e
rằng chỉ có thể kéo dài thêm vài ngày nữa thôi.
Vương gia lúc này chắc là đang rất phiền muộn trong lòng.
“Mạc quản gia, Mạc quản gia!” Rất xa, một giọng nói thanh thúy truyền đến,
trực giác mách bảo Mạc quản gia rằng giọng nói này rất quen, hắn sửng
sốt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hạ Thiên đem theo một nam một nữ hạ nhân cải trang, đang đi nhanh về phía mình.
“Hạ cô nương, là ngươi
sao?” Mạc quản gia kinh ngạc hỏi, trong lòng đã nảy lên vài phần vui
sướng, nàng tới thật đúng lúc, mặc kệ nàng có phải là Hướng Linh Lung
hay không, cũng không quan tâm nàng tới đây có mục đích gì, ít nhất bây
giờ, nàng là người duy nhất có thể khuyên nhủ được Vương gia. . . . .