Phủ tam hoàng tử.
Đây là một nơi rất thanh tĩnh, nơi này có một hồ nước nhỏ trong vắt, những
tia nắng ấm áp lần theo khe cửa nhẹ nhàng rơi xuống, soi sáng cả một
khoảng sân tĩnh lặng.
Phủ của Ân Dã Thần cũng giống như phủ của người khác, an tĩnh đến đạm mạc.
“Sao các người. . . lại đến đây?”
Ân Dã Thần kinh ngạc nhìn hai mẹ con Hạ Thiên đang tiến tới, trong lòng cảm thấy bối rối, lại càng cảm thấy ngạc nhiên mừng rỡ.
“Thất ca nói tam ca bị bệnh cho nên Tiểu Phàm và mẫu thân tới thăm huynh.”
Tiểu Phàm chạy đến bên giường , tiện tay đem giỏ trái cây đặt ở bên
cạnh: “Mẫu thân nói người bệnh thường muốn ăn hoa quả, Tiểu Phàm dùng
tiền riêng để mua chút táo cho tam ca đấy!”
Khóe miệng Hạ Thiên
giật nhẹ một cái: “Tiểu tử thúi, cái gì mà tiền riêng, bây giờ con lại
còn biết lén lút giấu tiền riêng nữa à?”
Tiểu Phàm liếc mắt nhìn
nàng: “Mẫu thân, người chẳng hiểu gì cả, người ta nói như vậy thì tam ca mới vui, nếu như tam ca vui thì mới đem số bạc mua táo trả lại cho Tiểu Phàm chứ. . .”
Ân Dã Thần: “. . . .”
Ân Tử Dương: “. . . .”
Hai huynh đệ không biết nói gì, chỉ có Hạ Thiên sờ sờ cằm, vỗ đầu một cái
rồi nói: “Ừ nhỉ, nói có lý, vậy tí nữa tam ca của con hỏi con mua táo
hết bao nhiêu. . . con nhớ phải nói với hắn là mười lượng bạc nhé!”
“Vâng, con sẽ không nói cho tam ca biết số táo này chỉ có hai lượng bạc đâu.”
Hai mẹ con vô lương hoàn toàn quên mất vẫn còn hai người nữa đang ở trong
phòng, cứ thế thản nhiên mà thương lượng trước mặt bọn họ.
Ân Tử
Dương cảm thấy buồn nôn, hai mẹ con này cũng quá ác liệt rồi, lại dám
lừa gạt trắng trợn như vậy! Cái này còn chưa tính, lừa gạt mà lại giống
như sợ người khác không biết, cứ thế mà nói oang oang trước mặt bọn họ.
Ân Dã Thần thì chỉ cười cười, đừng nói là mười lượng bạc, chỉ cần bọn họ
mở miệng, cho dù là mười vạn lượng thì hắn cũng sẽ cho, nhưng mà, chỉ sợ là bọn họ không cần hoặc không muốn mà thôi.
“Tam ca, thật xin lỗi, Tiểu Phàm không biết huynh không thể ăn cay.” Tiểu Phàm đột nhiên lặng lẽ nói lời xin lỗi.
Sắc mặt Ân Dã Thần có chút tái nhợt, hắn tựa nửa người vào thành giường,
dáng vẻ có chút yếu ớt, từ lúc đến kinh thành, số lần Tiểu Phàm gặp Ân
Dã Thần cũng không nhiều, cũng chỉ có bốn năm lần, nhưng lần nào gặp thì hắn đều có dáng vẻ cao cao tại thượng, quân lâm thiên hạ*, lãnh khốc tà mị, bễ nghễ chúng sinh, có bao giờ trở nên yếu ớt như vậy đâu?
(* quân lâm thiên hạ: nôm na là người đứng đầu thiên hạ)
Trong lòng Tiểu Phàm cảm thấy có chút áy náy, dù sao thì tâm tính vẫn là một
đứa trẻ, thích mềm không thích cứng, ngày thường vẫn luôn nhìn thấy hắn
mạnh mẽ, bây giờ dĩ nhiên là không quen nhìn dáng vẻ yếu ớt của hắn rồi.
Trong mắt Ân Dã Thần hiện lên một chút ánh sáng nhu hòa, khóe môi khẽ cong lên, nói: “Không sao đâu.”
“Tam ca, hay để Tiểu Phàm kể chuyện cho huynh nghe nhé.” Tiểu Phàm trèo hai
ba cái đã bò được lên giường của Ân Dã Thần, “Mẫu thân kể cho đệ rất
nhiều chuyện, bây giờ đệ cũng kể lại cho huynh nghe nhé!”
Hạ
Thiên liếc mắt nhìn Ân Dã Thần, vội vàng nói: “Tiểu Phàm, đừng ồn ào,
tam ca của con đang bệnh, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta không
thể quấy rầy người ta.”
“Mẫu thân, đây không phải là quấy rầy, đây là con đang kể chuyện cho tam ca nghe trước khi đi ngủ mà!” Tiểu Phàm phản bác.
Ân Dã Thần nhẹ nhàng cười, gật đầu nói: “Đừng ngại, cứ để cho Tiểu Phàm kể đi.”
Hạ Thiên không nói gì nữa, mấy cái người này, Tiểu Phàm hư là tại bọn họ
đấy! Có đôi khi nàng thật hoài nghi, rốt cuộc Tiểu Phàm là con trai của
ai, tại sao mọi người đều xem tên nhóc này như bảo bối thế? Hoàng thượng cũng vậy, thái hậu cũng vậy, Nhậm Diệc cũng vậy, mà ngay cả Ân Dã Thần
cũng vậy.
Nàng thật không biết là nên cười hay nên khóc, rõ ràng
là con trai của nàng, vậy mà tại sao nàng lại có cảm giác như Tiểu Phàm
là con của bọn họ vậy?
“Đệ kể cho huynh chuyện ‘Tây Du Ký’ nhé!”
Tiểu Phàm không nói hai lời đã thao thao bất tuyệt, bé là một đứa trẻ có trí nhớ siêu phàm, Hạ Thiên chỉ cần nói một lần thì đã nhớ rất rõ, đúng là có bản lĩnh gặp một lần là sẽ không bao giờ quên.
Tiểu Phàm
say sưa kể, Ân Dã Thần và Ân Tử Dương cũng say sưa lắng nghe, mà nàng
thì lại cảm thấy buồn ngủ, đối với một người đã xem ‘Tây Du Ký’ cả chục
lần, thậm chí có thể thuộc làu mà nói, thật sự là ngay cả một chút hứng
thú để nghe cũng không còn nữa, chỉ trong chốc lát, nàng đã gục đầu
xuống bàn ngủ mất.
“Suỵt!” Ân Dã Thần đột nhiên che miệng Tiểu Phàm, nhẹ nhàng nói: “Mẫu thân đệ ngủ rồi, để lần sau kể tiếp nhé?”
Tiểu Phàm chớp mắt mấy cái, lúc này mới thấy Hạ Thiên đã ngủ gật mất rồi, bé ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.
Ân Dã Thần nháy mắt với Ân Tử Dương, lông mày Ân Tử Dương hơi giật giật,
đi tới ôm lấy Tiểu Phàm, nói khẽ: “Chúng ta ra ngoài chơi đi!”
“. . . Hả? À, được!” Tiểu Phàm có chút do dự, trong mắt bé, mẫu thân tuyệt đối không thể ở chung một phòng với bất kỳ nam nhân nào, bởi vì điều
này rất nguy hiểm!
Nhưng mà, nghĩ tới bây giờ Ân Dã Thần cũng
đang bị bệnh, chắc là không thể làm gì mẫu thân chứ? Vì vậy, bé chỉ do
dự trong chốc lát rồi đồng ý.
Hạ Thiên ngủ rất say, cũng không
biết Tiểu Phàm và Ân Tử Dương đã rời đi, bây giờ trong phòng chỉ còn lại mình nàng và Ân Dã Thần, đêm qua Ân Dã Thần bị tiêu chảy đến mệt lả,
cho dù là người có võ công cao cường thì cũng không thể nào chống lại
cái chuyện ‘cấp bách’ này, cũng may hôm nay uống thuốc xong thì cảm thấy đỡ hơn nhiều, cộng thêm việc hắn dùng nội lực áp chế nên bây giờ cũng
không sao rồi.
Lẳng lặng ngắm Hạ Thiên đang ngủ say, ánh mắt Ân
Dã Thần có chút hoảng hốt, dường như đang nhớ về bảy năm trước, giữa bọn họ hình như không có loại cảm giác ấm áp mập mờ thế này. Hắn không chỉ
hối hận một lần, hắn hận mình vì sao lúc trước lại tin tưởng Hướng Linh
Lung, khiến cho nàng bị tổn thương nặng nề đến mức không thể nào bù đắp
lại được nữa, càng hận chính mình vì sao lúc trước mục đích tiếp cận
nàng là vì Hướng Linh Lung?
Từ lúc đầu cố ý tiếp cận, cho đến
cuối cùng lại không kìm lòng được mà bị nàng hấp dẫn, hắn còn nghĩ, nếu
sau khi hắn thật sự hiểu được lòng mình mà chạy đến thừa nhận với nàng,
có lẽ bây giờ bọn họ sẽ hạnh phúc biết bao.
Thế nhưng, tất cả đã quá muộn rồi.
Nàng đã có Tiểu Phàm . . . Tiểu Phàm của hoàng thúc . . .
Lẽ nào hắn thật sự đã đánh mất nàng sao? Hắn không cam lòng, nàng đã ngầm
đồng ý gả cho hắn, sao bây giờ có thể ở bên cạnh hoàng thúc? Cho dù đã
có Tiểu Phàm thì sao, chỉ cần nàng nguyện ý ở bên cạnh hắn, cho dù phải
mang tiếng xấu trong thiên hạ, bị người đời xem thường, hắn cũng chỉ
muốn nàng, hắn sẽ yêu thương Tiểu Phàm như con ruột, chỉ cần nàng nguyện ý.
Lặng lẽ thở dài một tiếng, hắn bước xuống giường, bước chân
nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng nhìn Hạ Thiên chăm chú, sau đó lại từ từ
bước đến bên cạnh nàng.
Dáng vẻ của Hạ Thiên cũng không phải là
đẹp, nhưng khuôn mặt nàng xinh xắn, cái mũi nhỏ xinh mỗi lần không vui
thì sẽ nhăn lại, lông mi dài như cánh quạt, thỉnh thoảng khẽ rung động,
còn có cặp mắt kia nữa, một khi mở ra thì trong sáng như sao, so với
ngôi sao trên trời thì còn lấp lánh hơn, phảng phất như chứa đầy hào
quang rực rỡ, khiến cho trời đất như bị lu mờ trước đôi mắt của nàng.
Nàng là một cô gái đặc biệt, giống như Định Hải Thần Châm (gậy như ý) của
Tôn Ngộ Không trong truyện ‘Tây Du Ký’ mà Tiểu Phàm vừa kể, lúc nào cũng tồn tại trong lòng hắn, nếu không phải là nàng thì chẳng có kẻ nào có
thể xoay chuyển được.
Ân Dã Thần ngồi xuống bên cạnh Hạ Thiên,
ánh mắt vẫn không rời khỏi nàng, cho dù là mười năm, trăm năm, ngàn năm, hay vạn năm vẫn thế.
“Hạ Thiên, Hạ Thiên, Hạ Thiên. . .” Ân Dã
Thần thấp giọng nỉ non, gọi lên cái tên mà không biết bao nhiêu lần hắn
từng muốn gọi nàng như vậy, nhưng khi mở miệng, lại trở thành ‘Linh
Lung’.
Hắn rất hối hận, sai lầm lớn nhất của hắn chính là lúc trước đã buông tay nàng.
Nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn tựa như lông vũ, chậm rãi chạm vào bờ môi
đang hé mở của nàng, trong lòng Ân Dã Thần khẽ run lên, hắn đã muốn làm
vậy từ rất lâu rồi, mãi cho đến tận bây giờ.
So với trong tưởng
tượng của hắn, nàng còn tốt đẹp hơn nhiều, khiến cho hắn khó có thể quên được, thậm chí còn sinh ra một loại ảo giác, tựa như kiếp trước kiếp
này, sự xuất hiện của hắn cũng chỉ vì muốn tìm kiếm hình bóng nàng, còn
nàng là người mà cuộc đời này hắn yêu thương nhất.
Ân Dã Thần thỏa mãn thở dài một hơi, môi của nàng thật mềm mại, hắn có chút không nỡ buông ra, nhưng lại không thể không buông.
Hắn có chút bất đắc dĩ, lưu luyến rời khỏi bờ môi ấy, lúc ngẩng đầu thì lại đột nhiên khẽ giật mình, có chút sững sờ nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên
đang mở mắt.
Ân Dã Thần âm thầm cười khổ, là bởi vì bệnh hay là vì nàng, lại khiến hắn không thể nào phát hiện được nàng đã tỉnh.
Thật ra thì Hạ Thiên cũng vừa mới tỉnh lại, có lẽ là vì ánh mắt của hắn quá
đỗi nóng bỏng, hoặc cũng có thể là do mình không thể thả lỏng cảnh giác
khi ở bên cạnh hắn, vậy nên lúc Ân Dã Thần hôn lên môi thì nàng đã tỉnh.
Nhưng vừa tỉnh lại thì lại lập tức ngây người.
Ân Dã Thần lại. . . hôn, hôn nàng?
Trong nháy mắt, nàng cảm thấy đất trời rung chuyển, đôi mắt mở to như thể rất khó tin: “Ngươi, ngươi. . . ta. . .”
Sắc mặt Ân Dã Thần chợt có chút ửng đỏ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại
bình tĩnh, hắn tiếp tục lặng lẽ nhìn nàng, không nói một lời.
Hạ Thiên bật dậy theo bản năng, lập tức vươn tay đẩy hắn ra.
Ân Dã Thần vốn đang bị bệnh, thân thể yếu ớt không chút đề phòng, bị nàng đẩy một cái làm hắn khẽ lảo đảo.
“Hạ Thiên. . .” Hắn thở nhẹ ra một hơi, sau đó vươn tay, định giữ lấy tay
nàng rồi giải thích gì đó, nhưng Hạ Thiên lại đẩy hắn rồi vội vã chạy ra ngoài.
Động tác của nàng quá nhanh, chắc có lẽ là vì bối rối,
lúc mở cửa cũng mở rất mạnh khiến cho Tiểu Phàm và Ân Tử Dương vẫn đang
chơi ở ngoài sân cũng giật mình kinh ngạc, đồng thời quay đầu lại, nhìn
chằm chằm vào nàng.
“Mẫu thân, người đã tỉnh rồi sao?” Ơ, thật là kỳ lạ, bình thường mẫu thân ngủ đều không dễ dàng tỉnh lại, sao hôm nay lại dậy sớm như thế? Bé còn đang định bảo thất ca cho người trở về nói
với phụ vương một tiếng, rằng có lẽ hôm nay không thể về ăn cơm được
rồi, thế nhưng lại không ngờ mẫu thân đã tỉnh.
“Hạ thần y, sao trông ngươi có vẻ hoảng hốt vậy?” Ân Tử Dương tò mò nhìn nàng, khuôn mặt đầy vẻ khó hiểu.
“Khụ khụ.” Hạ Thiên lúng túng ho nhẹ hai tiếng, chủ yếu là để che giấu sắc
mặt đỏ ửng mất tự nhiên của mình: “À, ừm. . . Tiểu Phàm . . . mau đi kể
tiếp. . . kể tiếp chuyện cho tam ca của con đi. . .”