“À, râu sao?” Ân Tịch Ly vẫn theo thói quen xoa xoa cằm, không thèm để ý nói: “Thần đệ đã cạo rồi!”
Chưa nói vì sao mà cạo, không có lý do, cũng không có nguyên nhân, cạo chính là cạo thôi!
Từ sau khi rời khỏi thư phòng, mỗi một người hắn gặp, từ lão quản gia nhỏ
bé, cho tới gia đinh nha hoàn, không một ai là không trợn tròn mắt nhìn
hắn.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể mang theo chiếc nón rộng
vành để che khuất khuôn mặt, sau khi tiến cung mới tránh được một chút
phiền phức, nhưng đội nón rộng vành vào gặp hoàng thượng là vô cùng bất
kính, vậy nên, khi đi đến cổng Thiên Thánh điện, hắn đành phải tháo
xuống.
Cạo rồi sao? Ân Tịch Ly không chút để ý đến lời nói của
mình, lại khiến cho hoàng thượng và lục bộ thượng thư giật mình ngay tại chỗ, bắt đầu từ sáu năm trước, hắn đã vô cùng coi trọng chòm râu bảo
bối, xem chúng như tính mạng của mình, thế mà bây giờ lại cạo rồi, hơn
nữa nhìn vẻ mặt của hắn, giống như là hoàn toàn cam tâm tình nguyện.
Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?
“Khụ khụ.” Thiên Thịnh Đế thanh thanh yết hầu, có chút lo lắng nhìn hắn:
“Tịch Ly, gần đây ngươi không có chuyện gì chứ? Ngươi yên tâm, thái y
trong cung, y thuật cao minh, nhất định sẽ. . . . .”
Khóe miệng
của Ân Tịch Ly khẽ giương lên, bất đắc dĩ nói: “Hoàng thượng, thần đệ
không bị bệnh, trước tiên nên nói chính sự vẫn là quan trọng nhất!”
Thiên Thịnh Đế mất tự nhiên nói: “Khụ, đúng, nói chính sự, Tịch Ly, nghe nói
ngươi đã tìm được Hướng Linh Lung? Bây giờ nàng đang ở đâu? Sao không
đưa nàng trở về?”
“Hoàng thượng, thần đệ quả thật là đã tìm được
nàng.” Trong lòng Ân Tịch Ly vẫn luôn do dự, hôm nay, trước khi tiến
cung, hắn vẫn cân nhắc, việc này có lẽ vẫn chưa nên để cho hoàng thượng
biết, có thể sẽ còn cách khác để xoay chuyển tình thế, nhưng giờ khắc
này đã trót đâm lao thì phải phóng theo lao mà thôi.
Buổi tối hôm thi hội ngày hôm đó, đã có rất nhiều người nhận ra nàng, Hướng Linh
Lung bình thường tuy rất ít khi nào ra khỏi cổng, người quen biết nàng
không nhiều lắm, nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhi của thừa tướng, tất cả các quan lại đưa con mình đến thăm hỏi lẫn nhau là điều không thể nào
tránh khỏi, huống chi thi hội là cuộc thi vô cùng văn nhã, sẽ càng hấp
dẫn không ít thư sinh, quan lại đến tham gia.
Đêm đó nàng lộ
diện, đã có không ít người nhận ra nàng, tuy rằng hắn đã kịp thời ngăn
cản những người đó đến Lê viện để thăm nàng, nhưng tin tức cuối cùng vẫn đến tai hoàng thượng, hiện tại, chỉ e rằng hắn muốn giấu cũng giấu
không xong rồi.
“Như vậy, sao hôm qua không nghe thấy ngươi nói
với trẫm việc này?” Thiên Thịnh Đế nhìn hắn một cái, cảm thấy đệ đệ của
mình dường như có tâm sự gì đó, dáng vẻ dường như có chút bất an.
“Hoàng thượng, bây giờ Hướng Linh Lung đang ở Lê viện của Ân Dã Thần, hôm qua
Dã Thần đã bàn bạc với thần đệ, Hướng Linh Lung cũng không muốn hồi phủ
tiếp nhận thánh chỉ thành thân, thần đệ không muốn bứt dây động rừng,
khiến nàng lại bỏ trốn, cho nên mới để cho Ân Dã Thần giữ nàng ở bên
cạnh, đến ngày hòa thân, lúc đó nàng muốn chạy cũng không kịp nữa,cho
nên mới chưa nói với hoàng thượng việc này.”
Ân Tịch Ly thản nhiên nói, lời nói của hắn nửa thật nửa giả.
Ngày hôm qua, lúc Ân Dã Thần đến tìm hắn, quả thật đã nói với hắn, nha đầu
kia không muốn bị đem đi hòa thân nên mới trốn hôn, hắn cũng đã từng suy nghĩ, nếu đến lúc đó thật sự không lừa được hoàng thượng thì có thể nào sẽ trực tiếp đem nha đầu kia mang về hay không?
Nhưng mà, Dã
Thần đã nói với hắn là sẽ có biện pháp khiến cho nha đầu kia phải ngoan
ngoãn mà gả cho Hoằng Việt quốc, nàng là vương phi tương lai của vương
triều Hoằng Việt. Bởi vì phải gánh vác sứ mệnh hòa bình của hai nước,
nàng nhất định phải đi sang Hoằng Việt quốc, hắn không thể nào không
quan tâm đến giang sơn và dân chúng của vương triều Vũ Trinh được.
Bởi vậy, hắn chỉ có thể chờ, chờ đến ngày hòa thân, lúc đó, Ân Dã Thần sẽ
tự động đem nàng tiến cung, hoàn thành nghi thức sắc phong quận chúa.