Hạ Thiên cắn cắn môi, nước mắt lưng tròng: “Đại thúc, ngươi để râu lại có được không?”
Ân Tịch Ly dở khóc dở cười: “Còn có thể mang râu trở lại được sao?” Nàng
nghĩ râu là mũ à? Muốn tháo thì tháo, muốn mang thì mang?
Hạ Thiên lại mếu mếu, dường như lại muốn khóc rồi.
Ân Tịch Ly vội vàng xoa đầu nàng, an ủi vài cái: “Không phải là ngươi dẫn
bọn họ đến để nhìn ta sao? Sao lại không cho người ta nhìn nữa?”
Hạ Thiên rụt cổ lại, không nghĩ tới mục đích của mình đã bị đại thúc phát
hiện ra, nhất thời cảm thấy có chút ngượng ngùng, vì thế lại rầu rĩ
không vui nói: “Ta hối hận, cho nên không muốn để bọn họ nhìn nữa.”
“Hối hận? Vì sao?” Ánh mắt của Ân Tịch Ly trở nên sâu kín, dường như có chút chờ mong có thể được nghe thấy từ trong miệng nàng một câu trả lời
khiến cho hắn cảm thấy vui sướng.
Hạ Thiên nhìn hắn, kỳ thực,
nàng cũng không rõ cảm giác trong lòng mình, nàng muốn, khuôn mặt này
của đại thúc chỉ để cho một mình mình xem, để cho một mình mình được
thưởng thức, bất kỳ ai khác cũng đều không được.
Nhưng mà, câu
trả lời này nếu nói ra, quả thực rất dọa người, cũng rất kỳ quái, vì
thế, nàng ngẫm nghĩ một hồi, đành phải rầu rĩ nói: “Ta cảm thấy bọn họ
trả tiền ít quá, ngươi đẹp như vậy, mười hai bạc không đủ, một trăm
lượng thì mới cho họ xem!”
“. . . . .” Ân Tịch Ly im lặng không nói nên lời, trong lòng đều là thất vọng và tức giận.
Nửa ngày trôi qua, hắn mới nhẹ nhàng thở dài, giống như là đang nói với
nàng, lại giống như là tự nói với chính mình: “Ta phải làm thế nào với
ngươi bây giờ. . . .”
“Cái gì?” Giọng nói của hắn rất nhỏ, Hạ
Thiên không phải là người tập võ, mẫn cảm với tiếng gió thổi cỏ lay gì
đó, nàng không thể nào nghe ra được hắn đang nói gì.
Ân Tịch Ly
không trả lời, chỉ nhắm mắt lại, trong đầu một lần lại một lần hồi tưởng những lời mà Ân Dã Thần đã nói với mình, một lúc lâu sau mới mở mắt,
bình tĩnh nâng Hạ Thiên đứng dậy.
Lúc này Hạ Thiên mới để ý tới
bản thân mình đang hoàn toàn áp ở trên người hắn, hai thân thể kề sát
vào nhau, nếu không phải là Ân Tịch Ly chủ động nâng nàng dậy, nàng cũng không ý thức được sự thân mật giữa hai người.
Mặt của Hạ Thiên nóng bừng như lửa đốt.
Ân Tịch Ly bỗng nhiên nghiêm nghị đứng lên: “Vừa rồi ngươi nói, khuôn mặt
này của bổn vương, xem một lần là một trăm lượng đúng không?”
“A? Đúng. . . .đúng vậy. . . .” Nàng quả thật là muốn thu một trăm lượng bạc của tiểu Thanh và A Vinh.
Nào ngờ, Ân Tịch Ly duỗi bàn tay, giơ ra trước mặt nàng, các khớp xương cứng cáp, ngón tay thon dài vô cùng đẹp đẽ.
Hạ Thiên không khỏi ngẩn ngơ.
“Ngươi nhìn ta mấy lần? Không đếm được phải không? Được, bổn vương cũng không
tính mắc cho ngươi, một vạn lượng là được rồi.” Ngữ khí lạnh nhạt, lời
nói lạnh nhạt, sự lạnh lẽo hoàn toàn thẩm thấu đến tận trong lòng của Hạ Thiên.
“Đại thúc thúi! Sao ngươi lại nhỏ mọn như vậy?” Hạ Thiên tức giận, một tia thẹn thùng khi nãy đã hoàn toàn biết mất.
“Không đưa sao?” Ân Tịch Ly nhíu mày: “Vậy thì nhắm mắt lại, không cho ngươi nhìn bổn vương nữa!”
Tim phổi của Hạ Thiên đều tức đến nỗi muốn vọt ra ngoài, không nói hai lời
liền nhắm mắt lại: “Không thèm nhìn không thèm nhìn, ta mới không lạ gì
mà phải nhìn, ngươi mau đi nhanh đi, đi nhanh đi, đừng đứng ở đây cản
trở tầm mắt của ta!”