Trong lòng đột nhiên
lóe lên linh tính, Hạ Thiên dường như đang nghĩ tới điều gì, lại tựa hồ
không có cách nào nắm bắt, càng nghĩ càng đau đầu, lại nhìn đến đống chữ được viết bằng bút lông trước mắt, đầu lại càng đau thêm.
Quên đi, không nghĩ tới nữa, đến lúc đó trực tiếp hỏi Ân Dã Thần có phải nhanh hơn không, làm gì phải phiền phức như vậy?
Một lát sau, Ân Dã Thần đến Lê viện, cũng không thấy nhắc về chuyện chiếc
vòng tay này, Hạ Thiên muốn hỏi, lại cảm thấy làm như vậy e có chút mạo
muội, can dự vào chuyện riêng tư của người khác, thật là không có đạo
lý, vì thế đành phải nhịn xuống.
Ân Dã Thần thấy nàng dường như muốn nói lại thôi, hắn ân cần hỏi: “Sao vậy? Có phải là có chuyện gì muốn nói với ta phải không?”
“Ách. . . . .không có, ta đang suy nghĩ, vì sao ngươi lại muốn ta luyện chữ,
muốn ta học thêu thùa may vá, muốn ta học làm thơ. . . .” Hạ Thiên le
lưỡi, đôi mắt to tròn chớp chớp trả lời.
Ánh mắt của Ân Dã Thần bất chợt lóe lên, chăm chú nhìn nàng: “Nàng thật sự muốn biết sao?”
“Đương nhiên là muốn rồi.” Hạ Thiên thở dài thườn thượt: “Aizz, ngươi không
biết, cây bút lông này chính là kẻ thù của ta, cầm trong tay so với cầm
đao chém người còn khó chịu hơn, ta tự hỏi bản thân mình có phải là
không có đầu óc hay không, thế mà lại phải luyện chữ bằng bút lông. . . . . .”
“Linh Lung!” Ân Dã Thần túm lấy hai bả vai nhỏ gầy của
nàng, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào đôi mắt to tròn lấp lánh của nàng:
“Nàng là vương phi tương lai của ta, có thể không cần thân phận hiển
hách, có thể không cần nhan sắc xinh đẹp, chỉ cần biết viết chữ, đọc văn thơ, biết thêu thùa, như vậy đủ rồi, cho nên. . . . .”
Lời nói của hắn, khiến cho đôi mắt của nàng ngay lập tức hiện lên một nỗi khiếp sợ: “Ngươi. . . .ngươi nói là. . . . .”
Hạ Thiên nhất thời không kịp suy nghĩ, đứng bật dậy. Nàng biết là Ân Dã
Thần đang muốn đào tạo mình trở thành một tiểu thư đài gia khuê các,
nhưng không hề nghĩ tới, sở dĩ hắn làm vậy là để nàng gả cho hắn.
Hắn nói, nàng là vương phi tương lai của hắn. . . . .
Hắn muốn cưới nàng làm phi.
“Đúng vậy, nàng có nguyện ý không, Linh Lung?” Hắn dịu dàng nói, hơi cúi thấp đầu, ánh mắt tràn đầy nhu tình không hề chớp lấy một cái, chăm chú nhìn nàng.
“Ta. . .ta. . .” Hạ Thiên có chút hoảng hốt ngẩng đầu,
cũng không ngờ hắn lại áp sát mình như thế, vì hắn cúi thấp đầu mà vừa
lúc nàng lại ngẩng đầu lên, đôi môi hồng nhuận lơ đãng chạm nhẹ, lướt
qua môi hắn.
Hai người đều trở nên cứng đờ, hơi thở của Ân Dã
Thần khẽ rung động nhưng lại khó có thể phát hiện, ánh mắt thâm sâm nhìn Hạ Thiên chăm chú.
Khuôn mặt của Hạ Thiên đỏ bừng như lửa đốt,
đôi môi của hắn man mát lành lạnh cũng giống như hơi thở của hắn, khiến
cho nàng cảm thấy đó là một trận lửa độc, một khi chạm vào sẽ bốc cháy
hừng hực.
Nàng không khỏi nhớ tới nụ hôn lần trước trong thư
phòng ở Ly vương phủ, nàng đã cho rằng người hôn mình là Vương gia đại
thúc, lại không ngờ khi mở mắt ra thì trông thấy Ân Dã Thần.
Đó
là một nụ hôn khiến cho người ta như si, như say, trong lòng trở nên mê
loạn, Hạ Thiên không biết có phải bởi vì nàng đã yêu Ân Dã Thần cho nên
mới thích nụ hôn của hắn hay không?
Nhìn Ân Dã Thần trước mắt
phát ra hơi thở lạnh lùng, nhưng khi đối mặt với nàng lại vô cùng dịu
dàng khiến cho nàng không khỏi suy nghĩ, nam nhân ưu tú như hắn, có lẽ
mình thích hắn, cũng không phải là không có khả năng chứ?
“Nàng
không nói gì, nghĩa là ngầm chấp nhận rồi đúng không?” Ân Dã Thần lấy
lại trạng thái bình thường trước đó, từ trong sự kinh ngạc của nụ hôn
ban nãy phục hồi lại tinh thần, thấp giọng hỏi.