Trong căn phòng kín hiện đại, một cô gái tóc đuôi ngựa, khuôn mặt tinh ranh. Thoát ẩn thoát hiện phía sau thân thể nam nhân run lẩy bẩy, ngã quỵ rồi loạng choạng đập đầu xuống sàn van nài.
-Xin cô, tha cho tôi! Xin cô bảo Boss tha cho tôi
Một tên đàn ông trung niên, hai cánh tay xăm trổ tóa khí giang hồ! Nhưng biểu hiện trên mặt lại có phần không hợp lí khiến người nhìn hơi dao động. Tên này là đang chảy mồ hôi hột, lẩy bẩy van xin. Mà cũng vô ích.
-Ta tên gì?
Cô gái đôi mươi, con ngươi xanh lay láy màu biển cả, khó chịu nhíu chân mày lá liễu. Đôi môi cong hoàn mĩ, trông tinh xảo làm lòng người không chốc nao núng. Cô lước ngang bàn tay thon nhỏ qua vai của tên Maphia sợ chết này, là khinh bỉ! Cô hỏi như không hỏi, trầm lắng, tên đó chỉ biết trả lời. Ít nhất duy trì vài phút cho cuộc sống xui rủi ;)
-V_I_O_L_E_T
Nhấn mạnh từng chữ trong tên của cô, là run lên mà huyên thuyên: Xin cô tha cho tôi, tôi làm cho Tổ chức lâu như vậy là...
-Xoẹt
Mắt cô chợt lạnh dần, thu lại, tỏa ra sát khí bừng bừng. Nhiều lời, cô chỉ làm NV của Tổ chức thôi =.= Hơi đâu bàn luận phiếm quần với lũ hạ đẳng sắp OUT?
Giờ tên đó nằm bất lực, trừng cô câm phẫn. Tiếc thay cho hắn, trước khi chết phải cầu xin một con Ác Quỷ. Thuận miệng cô cười, thuận tay cô giết. Máu loang tràn đỏ tươi. Một vị tanh tưởi khó thở. Dẫu sao cũng quen rồi!? Huyết thủy nhỏ từng giọt len lỏi qua khe gỗ, căn nhà sàn màu nắng không ngờ cũng nặng nề!
-Cô sẽ gặp quả báo!
Tên khốn nạn, câu nói cuối đời là cầu cô gặp quả báo? Sao không cầu thứ gì to lớn hơn như Boss í?
Cô cười cười xen lẫn tức giận. Đạp lên đầu kẻ ngốc nghếch này. Aida ~ Bẩn cả giày!
//Nhưng mà không lo, Boss hứa sẽ cho mình bảo lưu để kiếm ba mẹ ruột sau khi giết được tên Maphia phản bội này!//
Cô chợt nhói khi nghĩ đến họ. Gia đình của Violet đã bị lạc nhau trong một vụ nổ súng. Vừa bước ra, 3 chiếc xe đen có sẵn chờ cô. Cô ung dung bước tới không phòng bị. Một trong những người đó có Thiên Niên, là bạn tri kỉ của cô trong Tổ chức. Kề vai sát cánh, tốc chiến tốc thắng!
-Hi tớ,...
-Pằng!
Một phát súng dứt khoát vào ngay tim cô. Hảo, cô bất ngờ, lấy thăng bằng nặng nhọc hỏi.
-Sao, sao các người lại giết ta? Thiên Niên?
-Đó là do bạn quá ngu ngốc!
Cô nghe như sét đánh bên tai, cô không hiểu!?
-Tổ chức chúng ta bí mật như vậy, mà cô lại muốn bảo lưu. Lỡ cô là gián điệp, hay cô bị bọn FBI kia bắt? Humk... Tự cho mình thông minh!
Người bạn tri kỉ của cô hôm nay lại như vậy? Cô không nên tin một ai. Đau đầu quá! Một đám tệ bạc! Mắt cô nhắm dần, máu loang lổ khắp bộ đồ cô đang mặc. Không ngờ chỉ vì nghi ngờ mình không kín miệng, mà Giết Người Diệt Khẩu - Chó chết!
-Tạm biệt, đặc công Violet ;)
Thiên Niên, cười trìu mến. Đôi mắt ngọc lựu nhấp nháy. Khuôn mặt lộ vẻ bi thương!
Kiếp này, tôi chết không để các ng yên ổn. Cô thuận tay rút trong người quã lựu đạn mini, một khi nổ bán kính 100m, hahaha, chết thì chết chung!?
-Boom
Tiếng nổ vang vọng xa rất xa, tiềm thức cô thu hẹp lại trong khoảng không! Ta là Violet. Nếu cho ta một cơ hội được sống, thì lại không vô ích - Boss, ngươi cứ chờ chết xem??