Ta phải TRẢ THÙ!
~o~
Đó, là suy nghĩ của cô trước khi lạc trôi. Violet thất vọng, trong tiềm thức xa sôi, nước mắt cô bắt đầu rơi... Mục đích của cô khi quyết định bảo lưu là kiếm lại cha mẹ, người cô thương yêu nhất, đó là tuổi thơ của cô! Có lẽ cô nên chịu hình phạt những gì cô đã làm vì Tổ chức rồi, cũng khá mãn nguyện đó chứ ;))
Nhưng;
-Này cô nương, cô có muốn sống thay ta không?
Một giọng nữ nhi yếu đuối cất tiếng, trong trẻo pha lẫn đầy đủ tiếng nấc nghẹn ngào. Cô khá ngạc nhiên khi mình như lạc vô hố đen vũ trụ, cô bé này chắc còn trung học phổ thông. Bộ đồ mặc rách rưới, phong cách cổ trang như trong phim. Violet mãi mê ngẩn ngơ như ngốc! Cảnh này - Chắc là chuẩn bị Xuyên Không???
-Đồng ý! Cơ mà tại sao cô lại vứt bỏ cuộc sống?
Violet rất thắc mắc. Cô bé đó bi thương, dùng động tác cỡi mở ôm lấy cô, cô có thể cảm nhận nước mắt của nữ nhi nóng hổi thấm trên da thịt mình.
-Đa tạ cô!
Những giây phút đau thương nuối tiếc, tim cô chợt nhói như có kim đâm. Không ổn tí nào, nhưng cũng cảm ơn cô bé! Tôi sẽ thay cô bé sống nốt quãng đời này (...)
Ánh hoàng hôn vi vu, khe nắng nhạt dần. Ở một nơi nào đó là dị giới, cô nương (Violet) thân đầy thương tích, khó khăn thở. Đôi mắt phượng long lanh, đỏ hoe tựa vừa qua một trận khóc to. Nhấp nháy mắt, lấy ý thức xí nào ~ Đầu bắt đầu đau, thông tin chạy một dòng, lao xao lao xao, các mảnh hồi ức thương tâm. Bắn vào đầu Violet mũi tên độc @@ Cô bé này không phải tầm thường.
(((Cô bé cho cô sinh mạng này tên Lập Lãnh Hạ, 15t. Hạ Hạ lúc trước là Trưởng công chúa Lập Quốc. Nhưng hoàng đế là Lập Minh biết cô số Thất Sát - Thay Đổi Triều Cương - Bá Vương nên quyết không tha, sai hoàng hậu Mỹ Khinh Như giết con gái! Bà ta vì danh lợi và quyền lực mà nhẫn tâm rạch lên bã vai đứa nhỏ còn nằm trong nôi một vết sẹo chữ 'Sát'. Quăng xuống sông Hoàng Hà, cũng là ông trời có mắt, hài nhi không chết gặp thân phụ mẫu nuôi dưỡng, di đi biên giới Thiên Quốc. Quen được chàng trai tri kỉ tên Kiết Ai Lịch (Bát hoàng tử Hung Nô). Thời loạn lạc, chiến tranh hung tàn cướp đi mạng sống thân phụ mẫu, làm một phế vật chạy trốn cũng không xong! Đáng thương vãi ra ><*)))
-Oh, thì ra muốn mình sống thay cho cuộc đời tươi đẹp lại? Okok, ta nhận!
Cô bình tĩnh đến mất hồn. Chết cha, thế éo nào lại đang nằm chung với đám thi thể thế này? Huk, quả báo thật! Nhưng Violet là cảm thấy nhạt nhẽo chứ sợ như thế nào cho khỏa. Người lại đau như vậy, là hành xác quá - Cô trấn an vui mừng. Dù sao cũng là được sống, không phụ lòng người. Đảo mắt liên tiếp. Đồng hoang hiêu quạnh, cỏ lau mọc khắp nơi, có cả xương rồng, khô cằn như này ắc vùng thực vật hoang mạc! Quả nhiên là từng trải qua trận đấu lớn! Là ta Xuyên Không, hay đó cũng mang ý nghĩa sự bố thí cuộc đời _ Nghĩ chả thông. Ung dung là tự do, ha, cô đứng dậy nổi, chủ nhân cô bé này ốm yếu quá! Hai chân như bị liệt. Khát nước quá đi, cô choáng, đầu óc quay cuồng # Í khoan, mới sống lại chết?
MỆT!!!!!!!!!!