-Nương nghĩ ta tin?
Ừ thì tất nhiên hắn không tin - Ngẫu hứng muốn chết ư? Hạ Hạ con người này khá giống hắn, ngoài lạnh trong...(((không biết))), đề phòng tối mật những kẻ xung quanh lẫn giao tiếp.
-Ngươi không tin cũng được, ta đâu quan tâm?
-Umk...
Hắn cạn lời, níu lấy cổ áo cô kéo dài về, mặt chạm mặt. Ánh mắt không chút yếu thế, cô éo sợ =.= Nhìn thôi hắn nuốt được cô à?
-Nương đừng quên mạng này giữ được là nhờ ta - Ta cho nương sống được thì cũng sẽ chết được!
Cô không thấy tí nào tức giận, cảm giác này như troll người. Môi cô giật giật mấy cái, đưa con ngươi long lanh, vun vút màu trời, buồn bã. Chăm vào bàn tay to lớn của hắn, hành động bỏ xuống.
-Ta biết rồi
-Nương hết bệnh thì bảo Dạ dắt ra ngoài ngắm cảnh, đừng làm loạn. Sớm mai về Trưởng Bản*
Hắn thuận tay mà cài một cây trâm lên đầu Hạ Hạ, rời nhanh sau đó, khuôn mặt cực khó hiểu ;) Lễ vật định tình ak? Cô tự biên tự diễn rồi vui vẻ, mất sức với bát sữa trên bàn uống cạn, hắn có tâm!
(((Hung Nô trong Dị Giới, không theo lịch sử nghen. Có 10 phủ lớn nhỏ, 1 kinh thành là Trưởng Bản; Tuy nhiên còn một phủ to thứ hai của thái tử Kiết Hoàng Di, xa hoa lộng lẫy, trù phú nhất tên Các Hoa Bản - Đủ hiểu được hắn là một nhân vật quan trọng như thế nào trong một nước khổng lồ luôn chiếm thế Thượng Phong)))
Được một khắc nằm như chết, Hạ Hạ ngồi dậy, các vết thương trên người đan xen nhau dù chưa lành hẳn cũng khép lại không rỉ máu, thuốc này thời xưa quả như Tiên dược. Cô nhấp nháy mắt, suy nghĩ, Dạ là...
-Phốc!
Thấy cô vừa lấy sức đứng dậy, một thân ảnh đen nhảy xuống. Cách cô vài bước, thế hiện sự cung kính.
Cái lề gì thốn? Cô nhìn trên trần lều rồi tự hỏi - Tên này thì chắc là Dạ, cậu ta nãy giờ vô đây khi nào - Hồi nãy chẳng phải Di Vương kêu rõ ra ngoài rồi... Lợi hại phết ><
-Thừa tướng cần đi đâu ?
Cô không quá bất ngờ về cách xưng hô. Tin loan nhanh vãi, quả là thuật truyền miệng của thời cổ đại còn nhanh hơn internet ~.~
-Dạo một chút, đây là mấy giờ?
-Thưa Thừa tướng là giờ Thìn*
Trời gợn từng áng mây đỏ hồng, doanh trại này cỏ cây hiu quạnh.
(((Cách tính thời gian Dị giới:
+ canh Tí = 1h, giờ Tí = 13h
+ canh Sửu = 2h, giờ Sửu = 14h
+ canh Dần = 3h, giờ Dần = 15h
Các giỏi sau tương đương, theo 12 con Giáp, không có Phút hay Giây nghen)))
-Đừng gọi ta là Thừa Tướng nữa. Cung kính quá làm gì? Ngươi tên Dạ - Tiểu Dạ, đi
Cô rất cởi mở, Dạ gồng chi? Vẫn luôn giữ khoảng cách với cô. Thật là. Cậu ta gật đầu, phong thái lạnh lùng, im lặng dẫn cô ngang qua chỗ luyện tập của binh lính. Cũng chỉ đang bắn cung, nhưng phải vận nội công, mục tiêu ngắm người sống!? Cô giật mình, Dạ hiểu tình hợp lí dùng tay che mắt Hạ Hạ. Trước giờ cô thực hành giết người là nhiệm vụ, nhưng luyện tập bắn cung, vật bị ngắm lại là người sống???
-Thất lễ rồi Thừa tướng!
Bọn kia đang hăng say, nghe danh cô, ào tới như kiến.
-Ta không sao...
Cô dụng lực giật tay Dạ, nghĩ cô sợ?
-Kính Thừa tướng, tiểu thần tên Thát Lạc Tư
Lạc Tư có tóc đỏ, mắt đỏ, niềm nở như vậy thị thực F. Kế bên cậu ta có một nam tử nhìn cô không phục, ngập tràn khó chịu. Có cậu ta dù không nói không khí cũng rất Gắt.
-Ta tên Lập Lãnh Hạ, gọi là Hạ Hạ, đừng suốt ngày Thừa tướng hoài hi. Vị này là...?
-Thát Bối Đặc!
Cô ngại ngùng lơ sang chỗ khác. Chả biết nên nói gì thêm với loại người như Bối Đặc, y hắn @@
-Hạ Thừa tướng đừng quan tâm tên đó, bị tự phụ ấy haha. Ngài đi chơi với tiểu thần?
-Sao các ngươi bắn cung phải vận nội công vậy? Cần sao?
-Thì ra ngài chú ý chuyện này, Hạ Hạ theo ta, thử là biết ^^
Lạc Tư tư tưởng phóng khoáng, nói chuyện êm tai thế cô rất thích. Đỡ phải việc nhìn mấy thành phần lạnh lùng boy ~ Đơn giản vận nội lực truyền vào mũi tên sẽ gây sát thương cao gấp mấy lần. Tiếc là Lập Lãnh Hạ từ nhỏ không luyện, giờ bắt đầu rất chậm trễ. Cô học qua Tử khí* nên giải thích rất rõ ràng cho Lạc Tư. Cậu ra không thông, cô hậm hực, thi hành luôn cho bớt trễ;
-Vù ~ Crắc
Omg, tay cô mất sức, hướng ngược vào đây chỗ khác, nhanh nhanh một cái liền xoẹt ngang qua mặt hắn. Máu nhỏ xuống đất, xuôi tận rồi Aaa @@*
##Bó tay bà Nữ9