Hệ thống thật sự hiếu kỳ.
Đế Quân ở kiếp này, cũng chính là Hứa Khả, bởi vì khi còn bé phải sống ở đầu đường xó chợ, nội tâm mẫn cảm mà đa nghi, cũng không dễ dàng bị người đả động.
Nếu không, lúc ban đầu độ thiện cảm đối với Hứa Nặc cũng không phải là -20 rồi.
Thế nhưng là, Phong Hoa hôm nay vẻn vẹn chỉ là dùng một chén mì trường thọ, làm độ hảo cảm trọn vẹn tăng lên 25 điểm!
Được rồi, tuy rằng tô mì này là nữ hoàng bệ hạ tự mình làm, được tặng kèm theo giá trị thiện cảm.
Nhưng mà ——
Thao tác này cũng quá ảo diệu rồi!
Nghe được vấn đề này, Phong Hoa mặt mày lười biếng đưa tay ngáp một cái, đi đến chỗ giường lớn mềm mại theo kiểu Châu Âu, thoải mái nằm xuống, mới hướng tới hệ thống đang có lòng tò mò tăng cao, hững hờ trả lời một câu:
“Ồ. Trẫm không nói cho ngươi.”
“...”
Hệ thống trong lòng tràn đầy thất vọng cùng thất bại, giống như từ thiên đường bị ngã xuống địa ngục.
Nó không khỏi bi phẫn nghĩ.
Bệ hạ khi phũ phàng người khác cảm thấy rất vui vẻ sao?
Trong khi hệ thống vẫn suy nghĩ vấn đề này, mắt của Phong Hoa lại trở nên đặc biệt sâu thẳm.
Đáy mắt tựa như mạch nước ngầm, ở trong màn đêm hiện lên lưu quang, lẳng lặng lưu động...
Hệ thống nghi hoặc, cô vì cái gì dùng một chén mì trường thọ tự mình làm, là có thể đả động thiếu niên mẫn cảm đa nghi kia, đại khái là bởi vì....
Bọn họ đều cùng một dạng người đi.
Bởi vì tương tự, cho nên có thể hiểu được.
Hiểu được, dùng mũi gai nhọn ở bề ngoài để bảo hộ lấy nơi mềm mại của bản thân.
Cái chỗ này, một khi bị đánh vào ——
Từ nay về sau, người xâm nhập đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, còn người phòng thủ.... sẽ bị thua cuộc.
-
Nữ hoàng bệ hạ cho tới bây giờ đều là tính toán không bỏ sót.
Trải qua sinh nhật đêm đó, thiếu niên đối với cô tuy rằng không hoàn toàn dỡ xuống phòng bị, nhưng mà đã mơ hồ không hề tranh phong như trước.
Độ thiện cảm này, chỉ cần cô không tự tìm đường chết, thì chính là đồ vật tốt để sử dụng.
Trong khoảng thời gian này, Phong Hoa đã làm nhiều thứ, đem độ thiện cảm của Hứa Khả xoát đến hơn 50 điểm, đạt đến giới hạn tiêu chuẩn.
Ánh sáng thắng lợi đang ở trước mắt.
Giữa lông mày của Phong Hoa hiện lên ý cười.
Thời điểm cô gái cao quý lãnh diễm cười rộ lên, lực sát thương hoàn toàn không kém ——
Nguy rồi, là cảm giác động tâm!
Trong học viện Thánh Anh, không ít nam sinh thanh xuân nảy mầm, lúc nhìn thấy nữ hoàng bệ hạ ngẫu nhiên lộ ra bộ dáng tươi cười, không khỏi xấu hổ tim đập.
Hứa Nặc dung nhan tinh xảo tươi đẹp, tại Thánh Anh nơi có mỹ nhân nhiều như mây, nhan sắc của cô cũng được coi là đẹp nhất.
Lúc trước là không có ai biết cô là Hứa gia đại tiểu thư, hơn nữa lầm tưởng cô là bạn gái Hứa Khả, nên không có có nam sinh nào dám có ý đồ với cô. Hơn nữa bọn họ là người có thân phận, cũng không thể tùy tâm sở dục cùng nữ sinh kết giao, phải cân nhắc đến gia tộc của mình.
Nhưng mà hiện tại không giống nhau nha ——
Giữa Hứa Nặc là thiên kim đại tiểu thư của đệ nhất hào phú Phong thành, cùng thiên tài học thần Hứa Khả chỉ là một sự hiểu lầm.
Người ta không phải là tình cảm nam nữ, mà là tỷ đệ tình thâm.
Cho nên không cần những trưởng bối trong nhà nhắc nhở phải lấy được Hứa gia đại tiểu thư, chỉ riêng bọn họ thôi cũng đã thập phần nguyện ý.
Thẩm Phỉ Nhiên chính là một trong số đó.
Nghỉ giữa tiết.
Thiếu niên tinh xảo dựa nghiêng lan can ở ngoài phòng học, ngón tay đụg nhẹ đóa hoa La Mã trắng được treo bên trên.
Thẩm Phỉ Nhiên cả gan tiến lên.
Trên mặt thiếu niên tuấn tú có chút do dự, có chút ngượng ngùng nhưng vẫn lấy hết dũng khí mở miệng nói:
“Hứa Khả đồng học, xin hỏi... Tôi có thể đuổi theo chị cậu được không?”