Trao đổi linh hồn là cái quỷ gì?
Nữ hoàng bệ hạ nhẹ nhàng nhíu mày.
Thời điểm này, Hệ - thái giám - Thống đương nhiên phải thay nữ hoàng bệ hạ giải quyết khó khăn.
[ Trao đổi linh hồn ]
Người nắm giữ kĩ năng này, tại thế giới này tùy ý chọn lấy một người nào đó, cùng họ trao đổi thân thể, đổi chỗ linh hồn.
Thời gian sử dụng trong vòng 3 tháng.
Nhớ lấy, chỉ 3 tháng a.
Thời hạn vừa hết, kỹ năng này sẽ mất đi hiệu lực, song phương sẽ trở lại thân thể lúc đầu.
Cho nên khi sử dụng xin cẩn thận, đổi chỗ cần cẩn thận, nếu để cho người khác biết, sẽ bị đem đi hỏa táng a.
^_^
“...”
Bây giờ trẫm đang có thái độ rất muốn đem hệ thống đánh một trận!
Phong Hoa cẩn thận hiểu “trao đổi linh hồn” có nghĩa là gì, sau đó hỏi thái giám tổng quản:
“Sử dụng kỹ năng này, có thể cùng bất cứ người nào trong thế giới này trao đổi linh hồn trong vòng 3 tháng?”
“... Đúng vậy thưa bệ hạ.”
Bị nữ hoàng bệ hạ ngữ khí hàm xúc không rõ lại hỏi một lần, nguyên bản hệ thống vốn rất khẳng định lại trở nên hơi hoài nghi, ngữ khí đáng yêu mang theo một chút run sợ.
Phong Hoa bên môi cười lương bạc, mang theo vài phần quỷ mị, ngữ điệu kéo dài lười biếng nói hai chữ:
“Rất tốt.”
Câu trả lời này trông giống như hài lòng, hệ thống nhẹ nhàng thở ra, sau đó nó bắt đầu cho Phong Hoa lời khuyên:
“Bệ hạ, thân phận của ngài trong thế giới này là phế phi bị đày vào lãnh cung.
Trong lãnh cung mà nói, bất kể là công lược mảnh linh hồn Đế Quân đại đại, hay thay nguyên chủ hoàn thành tâm nguyện, khẳng định đều vô cùng bất tiện.
Hơn nữa loại hoàn cảnh này, thật sự là quá ủy khuất người tôn quý như bệ hạ rồi, không bằng...
Người trước tiếp thu trí nhớ trước, sau đó lại cùng công chúa hay Hoàng Hậu trao đổi linh hồn.
Bệ hạ người cảm thấy thế nào?”
“...”
Phong Hoa lười biếng lạnh nhạt “A” một tiếng: “Trẫm cảm thấy đề nghị này...”
Dưới ánh mắt chờ mong của hệ thống, nữ hoàng bệ hạ từng chữ một lãnh diễm nói:
“Quá, tệ, hại.”
Hệ thống: Anh anh anh anh.
Vì cái gì?!
Trong ánh mắt lên án của nó viết đầy ba chữ kia.
Phong Hoa liếc xéo nó, có chút hừ lạnh một tiếng:
“Công chúa? Hoàng Hậu? Hai cái thân phận này phù hợp với khí chất của trẫm sao?”
Cho nên...
Hệ thống trừng to mắt.
Chờ chút!
Bệ hạ ngài muốn làm gì?!
-
Trong hoàng cung.
Dưỡng Tâm điện.
Tân đế vừa mới kế vị đăng cơ Phượng Triêu Ca, ngồi trước án Hoàng Kim Long trong điện.
Mặc một bộ long bào màu vàng sáng loáng, đội trên đầu kim quan tượng trưng cho thiên tử, sở hữu một gương mặt tuấn mỹ như ngọc.
Mày như mực họa, con mắt giống như hắc ngọc, môi điểm tuyệt sắc.
Một cái ánh nhìn đủ để thấy đây là một người rất có tài.
Thiên tử trẻ tuổi, ngón tay thon dài ưu mỹ cầm ngự bút chu sa, phê duyệt bên trên tấu chương.
Lúc này, đại nội thái giám tổng quản Từ công công, bưng một ly trà sâm nhẹ nhàng đặt trên bàn, cúi người nhỏ giọng bẩm báo nói:
“Hoàng Thượng, Tiểu Quý Tử trở lại.”
Tiểu Quý Tử đúng là thái giám tại lãnh cung bị Phong Hoa giáo huấn một lần.
Hắn lanh lợi nói ngọt, sớm trèo lên trở thành con nuôi của Từ công công.
Người giang hồ xưng... Không, Hoàng Cung người xưng một tiếng Quý công công.
Bất quá, trước mặt Từ công công, hắn không được gọi là Quý công công nữa, mà chỉ có thể gọi là Tiểu Quý Tử.
Tiểu Quý Tử vốn chủ động xin đi giết giặc, vênh váo đắc ý rời đi, nhưng khi trở về lại mang theo mặt mũi sưng vù.
Trước tiên hắn tìm cha nuôi cáo trạng.
Từ công công có thể từ dưới tầng chót nhất trong nội cung từng bước leo lên địa vị như hôm nay, tự nhiên không phải kẻ ngu dốt.
Hắn sẽ không làm loại chuyện thay con nuôi xuất đầu để hủy đi thanh danh.
Cho nên Từ công công chẳng qua là bẩm báo khách quan:
“Tiểu Quý Tử đưa Hoa chủ tử đến U Tuyền cung, khi trở về thì trên mặt và trên người mang theo vết thương, theo lời hắn nói là Hoa chủ tử thưởng cho.”
Nhìn một cái là biết người này nói chuyện một cách đầy nghệ thuật.
Lãnh cung được gọi thành U Tuyền cung.
Đánh người lại nói thành ban thưởng.
Thật là thiên lý nan dung a.
Phong Hoa ngẩng đầu, ngón tay vuốt vuốt ngự bút chu sa.
Hướng Từ công công nở nụ cười.
Âm thanh lười biếng phát ra:
“Phi tử bị đày vào lãnh cung, còn dám lớn lối như vậy, xem ra không cho một cái giáo huấn...”