Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I

Chương 214: Chương 214: H, gọi ta là phu quân




Editor: QR - diendanlequydon

Bối Nhi dễ dàng mệt mỏi, vừa ngủ cảm thấy thời gian đã trôi qua rất lâu, tỉnh lại xương cốt toàn thân đều có cảm giác tê dại.

Tóc mai hơi loạn, khuôn mặt nhỏ vẫn còn ửng hồng, tay nhỏ che miệng, ngáp một cái, y phục cũng bị đè nhăn lộ ra một chút cảnh xuân.

Bộ dáng này ở trong mắt Mặc Khí lại có một loại kinh diễm, nam nhân còn chưa nếm thử cảm giác cá nước thân mật, mỗi ngày đều bị Bối Nhi trêu chọc đến dục hỏa khó nhịn, vì thế trực tiếp đè nàng nằm xuống giường một lần nữa: “Tiểu yêu tinh, nàng cố ý quyến rũ ta có phải hay không?”

Bối Nhi vừa mới tỉnh ngủ, còn không có phản ứng lại đã bị đè lại lên giường, một đôi mày đẹp nhăn lại, rất bất mãn, tay nhỏ chống vào ngực muốn đấy nam nhân ra: “Đây là muốn làm gì?”

“Làm gì? Tự nhiên là làm chuyện thoải mái nhất!” Nam nhân nói xong, đôi môi phủ lên môi nàng, liếm mút một trận.

Mặc Khí chưa từng được dạy dỗ về việc nam nữ, sau khi rời vương cung cũng từ trong miệng của những tài tử đó hiểu biết phiến diện, lại ôm ấp dã tâm, tự nhiên không muốn lãng phí thời gian ở những chỗ hắn cảm thấy nhàm chán. Thật sự là hắn vẫn luôn tiếp xúc với khuôn mặt xinh đẹp vô song của Bối Nhi, gặp được mỹ nhân bất luận nam nữ đều kém nàng một hai điểm, vì vậy hắn rất ít khi động tình.

Ngoài mẫu phi mất sớm, Bối Nhi là người tốt với hắn nhất, càng như vậy chấp niệm của hắn đối với Bối Nhi càng sâu, càng không chấp nhận được việc Bối Nhi phản bội. Khi chấp niệm dần dần biến chất, mặc kệ Bối Nhi là nam hay nữ hắn cũng không bỏ xuống được, chỉ muốn giam cầm nàng bên cạnh, cả đời không rời không bỏ.

Từ sau khi biết được Bối Nhi là nữ nhi, Mặc Khí càng thêm quang minh chính đại động tay động chân, nhưng đều dừng lại với việc nắm tay, sờ eo hoặc là nhiều nhất chính là ôm một cái, còn muốn hôn môi cũng phải chờ mỹ nhân ngủ, hắn áp chế khát vọng và dục vọng trong lòng từ lâu.

Có thể là do Bối Nhi rất giống búp bê sứ dễ vỡ.

Dục vọng càng ngày càng sâu, nam nhân bắt đầu làm những việc hắn vốn khinh thường nhìn lại, nào là xuân cung đồ nào là nam nữ hoan ái hắn đều tìm hiểu kỹ càng, thậm chí còn đi thỉnh giáo một vài danh kỹ làm thế nào để khiến nữ nhân cảm thấy sung sướng... Khụ khụ, tuy rằng thật sự rất mất mặt, nhưng mà hắn nghĩ loại chuyện này vẫn nên khiến hai người cùng cảm thấy thoải mái mới tương đối tốt.

Chính là nụ hôn này lại làm hắn không có cách nào tiếp tục khống chế chính mình, trong miệng ngậm đôi môi mềm mại lại thơm tho, khiến hắn muốn càng nhiều, đầu lưỡi gấp không chờ nổi đi vào quấy loạn. Nam nhân không hề có kinh nghiệm chỉ biết đấu đá lung tung, Bối Nhi chỉ cảm thấy trên môi truyền đến một trận đau đớn nhưng nàng vẫn mở miệng tùy ý nam nhân làm càn.

“Khanh Nhi... Khanh Nhi... ” Có lẽ do thiên phú dị bẩm, Mặc Khí nhanh chóng không thầy dạy cũng hiểu biết được làm thế nào khiêu khích nữ nhân động dục. Đầu lưỡi dịu dàng đảo qua hàm trên mẫn cảm của Bối Nhi, câu lấy đầu lưỡi nhỏ thơm tho cùng nhảy múa, còn kéo vào trong miệng hắn tỉ mỉ liếm mút, đến tận khí đầu lưỡi bị mút đến tê dại.

“Bối Nhi, nhũ danh của ta là Bối Nhi.” Mặc Khí nghiêng đầu ngửi, hôn thùy tai và sau cổ của nàng, nghe nàng nho nhỏ nói một câu, ngẩng đầu nhìn thấy Bối Nhi ngại ngùng, thật sự khó gặp, toàn bộ khuôn mặt giống như bị nhuộm thành màu hồng phấn, kiều diễm đến không gì sánh được.

“Bối Nhi... Ta muốn nàng!” Còn không đợi nàng trả lời, nam nhân cực kỳ bá đạo nói tiếp một câu: “Nàng không đồng ý nàng cũng là của ta, chỉ có thể là của ta!”

“Mặc Khí, chàng muốn làm vương sao?” Bối Nhi không đáp ứng cũng không từ chối chỉ lạnh nhạt hỏi vấn đề này.

“Ta nhất định là vương.”

“Vậy ngày sau hậu cung 3000 giai lệ, đâu chỉ thiếu một mình ta?”

Đây là khúc mắc của Bối Nhi, nàng biết người nam nhân này nhất định sẽ trở thành quân vương nhưng nàng không thể bảo đảm Mặc Khí vĩnh viễn chỉ có một mình nàng, cho nên nàng vẫn luôn tự cho mình là thân phận thần tử, không chủ động cũng không cự tuyệt.

Hô hấp của Mặc Khí cứng lại, ngay sau đó cười to: “Vậy nàng phải ngày ngày nắm chặt ta, ví dụ như mỗi ngày quấn lấy ta, muốn ta làm nàng, như thế nào?”

Khóe miệng Bối Nhi mím lại, cố nén ý cười, tay nhỏ nhẹ đánh vào ngực Mặc Khí: “Chàng đang nói hươu nói vượn cái gì vậy?”

Mặc Khí bám vào người nàng, lần thứ hai hôn nàng, so với lúc trước càng thêm kịch liệt, Bối Nhi cũng nhiệt tình đáp lại, hai người đều giống như muốn ăn đối phương vào trong bụng.

Khi nụ hôn vẫn còn nồng nhiệt, bàn tay nam nhân dùng sức một cái lập tức xé rách y phục của Bối Nhi, chỉ chừa cái yếm màu đỏ lỏng lẻo treo ở trên người nàng. Trên yếm thêu mẫu đơn phức tạp, núm vú vừa đúng lúc chạm vào nhụy hoa, từ phía trên có thể nhìn thấy hai bầu vú đã lớn lên khôn ít khiến yếm căng ra thành một vòng cung.

Không biết Mặc Khí suy nghĩ gì lại lột sạch Bối Nhi chỉ để lại cái yếm này trên người nàng.

“Vì sao chàng không cởi?” Bối Nhi nũng nịu trách móc, bàn tay không thuận theo, không buông tha muốn cởi bỏ y phục của nam nhân, dựa vào cái gì mà nàng cởi hết còn nam nhân không cởi.

“Được được được, ta cởi.” Dù sao đều phải cởi, cởi sớm cởi muộn đều giống nhau, chỉ tiếc Bối Nhi nhìn không thấy dáng người kiện mỹ của hắn.

Mặc Khí thuộc về kiểu nam nhân mặc đồ nhìn gầy cởi đồ có thịt, sau khi cởi quần áo mới có thể cảm giác được cơ bắp khắp nơi, tràn ngập mỹ cảm dễ bùng nổ, trên người còn có một vài vết sẹo tăng thêm khí phách dương cương cho hắn.

Tuy rằng Bối Nhi không nhìn thấy nhưng nàng có thể dùng tay chạm vào để cảm nhận. Bàn tay trắng nõn mềm mại không xương di chuyển trên cơ bắp màu mật, nam nhân chỉ cảm thấy những chỗ bị chạm đến tê tê dại dại chạy thẳng đến sống lưng, động tác nuốt nước miếng càng thêm vội vàng.

“Vết sẹo này...” Vết sẹo này kéo dài toàn bộ vùng bụng, có thể nghĩ được vết thương nặng thế nào, trong lòng Bối Nhi lập tức cảm thấy đau lòng.

Chẳng qua bên này nàng thấy đau lòng, bên kia nam nhân chính là dục hỏa đốt người, bàn tay của nữ nhân sờ nắn xoa bóp ở vùng bụng mẫn cảm, hắn làm sao chịu được, lập tức cầm bàn tay tinh tế đi xuống phía dưới: “Bối Nhi... Giúp ta sờ một chút...” Côn thịt của nam nhân vừa thô vừa dài, hơi hơi vểnh lên, hai bàn tay khó khăn lắm mới nắm lại được. Quy đầu cực đại ở trong lòng bàn tay hơi hơi run rẩy, thân gậy nóng bỏng khiến nàng gần như cầm không được.

“Ngoan, di chuyển lên xuống một chút.” Tiếng nói trầm thấp khàn khàn tràn ngập tình dục nồng đậm, một bàn tay nam nhân cầm bàn tay của nàng loát động thân gậy lên xuống, một bàn tay lại là tham lam, đi vào trong yếm cầm một bên bầu vú: “Vú Bối Nhi to lên không ít, có phải ở sau lưng ta trộm sờ vú đúng hay không?”

Thân thể Bối Nhi run lên, cắn môi không chịu trả lời, nam nhân này thật là càng học càng hư rồi!

“Không nói lời nào vậy là đúng thế sao?” Nam nhân nở nụ cười xấu xa càng thêm thích trêu đùa Bối Nhi, xem khuôn mặt luôn thản nhiên của nàng xuất hiện vẻ mặt giận dữ, phẫn nộ hoặc xấu hổ: “Nàng nhìn xem núm vú của nàng cứng quá, có phải muốn ta xoa bóp hay không...? Hoặc là ăn vú nàng một chút?” Một câu cuối cùng của nam nhân càng cố ý đè thấp, tiếng nói ở bên tai nàng vô cùng quyến rũ, Bối Nhi nhịn không được trong đầu tưởng tượng hình ảnh nam nhân đang ăn vú nàng, thân mình càng thêm nóng bỏng, mềm mại.

“Không cần... Đừng nói nữa!” Dưới sự tức giận, nàng buông côn thịt ra, hai má tức giận, không chịu sờ côn thịt của nam nhân nữa.[QR][diendanlequydon]

“Được được được, ta không nói, ngoan ngoãn tiếp tục sờ giúp ta đi, ta ăn vú cho nàng được không?” Mặc Khí làm sao đồng ý sung sướng một nửa lại không thể tiếp tục, hắn vẫn cứng rắn đè tay nhỏ loát thân gậy, rồi sau đó cúi người một ngụm ngậm lấy đỉnh nhụy hoa ở chỗ núm vú.

“A... Đừng nói những lời này... A... ” Nước bọt khiến cái yếm mỏng ướt nhẹp, núm vú càng thêm rõ ràng, bị nam nhân chơi càng thêm sưng lớn, gắng gượng đứng lên. Nàng không ngừng hút khí, một tầng lại một tầng khoái cảm giống như thủy triều dâng lên bao phủ nàng, một tiếng thét chói tai vang lên, nàng lại bị nam nhân ngậm nụ hoa, chơi mấy cái đã đạt cao trào, xụi lơ nằm trên giường.

“Không nghĩ tới Bối Nhi mẫn cảm như vậy... Dâm thủy thật nhiều...” Mặc Khí từ trong sách biết được rất ít nữ nhân có thể đạt cao trào nhưng không nghĩ tới Bối Nhi lại có thể hơn nữa thân thể lại vô cùng mẫn cảm, chuyện này khiến hắn càng thêm yêu nàng.

Tách hai chân nàng ra, hoa tâm thấm ướt, huyệt khẩu sáng lấp lánh thập phần mê người, chính giữa có một cái lỗ nhỏ như lỗ kim cũng không biết có thể thừa nhận dục vọng của hắn hay không. Ngón tay thoáng mở ra bối thịt, bên trong là tiểu trân châu hồng nhạt mê người, bối thịt nho nhỏ không ngừng mở ra đóng lại.

“Đừng nhìn... Không cần nhing...” Nàng có thể cảm nhận rất rõ ràng ánh mắt nồng cháy của nam nhân, vặn vẹo eo nhỏ muốn khép đôi chân lại, ai ngờ nam nhân không chịu, ngược lại khiến cho hai chân mở ra càng lớn, sắp thành một đường thẳng.

“Rất đẹp... Bối Nhi đẹp nhất!” Nam nhân không chút do dự lên tiếng tán thưởng, cúi người xuống bắt đầu từ nhỏ bụng một đường hôn xuống, dịu dàng đến không thể tưởng tượng được, Bối Nhi lại lần nữa nhanh chóng chìm vào bên trong tình dục.

Đầu lưỡi vòng quanh tiểu trân châu, thịt châu nho nhỏ kia xấu hổ xuất hiện từ chính giữa hai bối thịt, nhanh chóng trở nên hồng thấu. Nam nhân còn dùng sức tách cửa huyệt ra, đầu lưỡi tiến vào bên trong khe thịt, huyệt thịt kẹp đầu lưỡi đến gắt gao, nước bọt và mật dịch trộn lẫn với nhau theo kẽ mông chảy xuống.

“A a a... Mặc Khí... A a a...” Eo nhỏ hơi nâng lên, cái miệng khẽ nhếch không ngừng tràn ra một tiếng lại một tiếng rên rỉ kiều mị, trên mặt mang theo xuân tình, mỹ diễm không gì sánh được.

Đầu lưỡi không ngừng đâm vào cửa huyệt, ngón tay cũng tiến vào thăm dò bên trong tiểu huyệt hoà quyện với đầu lưỡi cùng nhau nhảy múa, ngay khi ngón tay của nam nhân chạm đến điểm nào đó, eo nhỏ của Bối Nhi vặn vẹo càng thêm kịch liệt, trong miệng kêu rên không cần. Nam nhân làm sao có thể nghe nàng, càng thêm ra sức đâm vào, Bối Nhi dưới thế công mãnh liệt của hắn lần thứ hai đạt cao trào.

Liên tiếp hai lần đạt cao trào khiến nàng chảy mồ hôi đầm đìa, mệt đến độ nâng không nổi ngón tay, khóe mắt còn chứa nước mắt khi đạt cao trào. Mặc Khí hôn cái trán mướt mồ hôi của nàng: “Thoải mái sao?”

“Ừm... ” Bối Nhi xấu hổ gật đầu: “Mệt mỏi quá, ta muốn ngủ.”

“Hiện tại mới thật sự bắt đầu, yên tâm đi, ta động là được!” Mặc Khí đỡ côn thịt thô to của mình, quy đầu cực lớn cọ xát vài cái ở cửa huyệt, chậm rãi bổ ra cửa huyệt, chen lấn đi vào.

“A a a... Không cần, mệt mỏi quá... Tại sao chàng...?”

Tất nhiên nam nhân sẽ không nghe nàng, chẳng qua tiểu huyệt của nàng đặc biệt khẩn trí, chỉ chen vào một cái quy đầu đã không thể thâm nhập thêm, bị dừng ở bên trong tiến thoái lưỡng nan. Dùng sức quá mức lại sợ nữ nhân quá đau, hắn biết được lần đầu tiên của nữ nhân đều rất đau, nam nhân chỉ có thể nhẫn nhịn đến mức đổ mồ hôi.

Cảm giác cửa huyệt bị mạnh mẽ căng ra cũng không dễ chịu, Bối Nhi sợ nam nhân nhịn không được sẽ xé rách nàng ra. Giữa trán nam nhân mồ hôi từng giọt rơi xuống trên người nàng, trong lòng nàng hơi hơi không đành lòng, cố gắng ngồi dậy, đôi tay ôm cổ nam nhân, nhỏ giọng nói: “Chàng động đi, ta cố nhẫn một chút là được.”

Nam nhân giống như được đại xá, vòng eo dùng sức một cái lập tức đưa toàn bộ phân thân vào trong cơ thể nàng, cảm thụ được nhục bích giống như ngàn vạn cái miệng nhỏ cùng nhau hấp thụ hắn. Mặc Khí sung sướng vô cùng nhưng hắn vẫn thời thời khắc khắc chú ý đúng mực, tuy là như thế Bối Nhi vẫn đau đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch, gắt gao cắn môi tựa khóc nhưng lại không phải khóc.

“Ngoan ngoãn, lần đầu tiên đều hơi đau, nhẫn một chút là tốt.” Trong lòng Mặc Khí tê rần, vội vàng vừa hôn môi vừa thấp giọng dỗ giành, bàn tay cố gắng hết sức khiêu khích nàng nổi lên tình dục, ngón tay sờ qua sờ lại an ủi cửa huyệt bị đâm đang co rút không thôi, lúc này mới khiến cho nàng giảm bớt đau đớn.

Mặc Khí thử chuyển động côn thịt, thấy trên mặt nàng không quá mức thống khổ lúc này mới yên tâm di chuyển. Côn thịt nhanh chóng đâm vào rút ra tiếng nước vang lên “Phụt phụt”, dâm dịch khiến bụng hai người ướt nhẹp, sợi lông hỗn độn của nam nhân bị ướt nhẹp thành từng chùm, hạ thể lầy lội nhìn qua thập phần dâm mĩ.

“A a a... Nhanh, quá nhanh... Không cần...” Bối Nhi nho nhỏ nức nở, không ngừng tràn ra giọng mũi nồng đậm, bụng nhỏ bị đâm hết cái này đến cái khác, thật đáng thương.

“Tại sao lại không cần, nàng nhìn xem nàng chảy bao nhiêu dâm thủy, rõ ràng nàng muốn ta hung hăng đâm vào nàng đúng hay không?” Nam nhân thở hổn hển, hạ thân lại giống như đóng cọc, từng cái từng cái chạm đến chỗ sâu nhất, mở ra cửa tử cung, thẳng tắp đâm vào.

“Đừng nói... Đừng nói... Chàng đừng nói nữa... A a...” Nam nhân đâm vào quá sâu, sâu đến mức làm nàng vừa sướng vừa đau, trên mặt vừa vui thích lại thống khổ.

“Ngoan, nàng nhìn xem phải nàng muốn ta hung hăng đâm nàng hay không?” Mặc Khí có ý xấu lôi kéo bàn tay nàng sờ lên chỗ hai người liên tiếp, Bối Nhi sờ được một tay đầy dâm dịch: “Đây đều nước nàng chảy ra, nàng nhìn xem có phải nàng rất muốn hay không?” Nam nhân ái muội ngậm ngón tay dính đầy dâm thủy của nàng vào trong miệng, đầu lưỡi sắc tình liếm láp, Bối Nhi lần thứ hai ngượng ngùng không thôi.

“Đừng như vậy... Mặc Khí...”

Nam nhân lấp kín miệng nàng, sau khi hôn môi, trầm thấp mà nói: “Sau này không được gọi ta là chủ thượng hay là Mặc Khí, gọi ta là phu quân hoặc là tướng công...” Phản ứng đầu tiên của Bối Nhi là lắc lắc đầu không đáp ứng, Mặc Khí lập tức dùng sức đâm vào hai cái, uy hiếp nói: “Nhanh gọi!”

“A a... Không, không cần...” Bối Nhi vẫn phản đối như cũ, dù thế nào nàng cũng không thế nói ra.

Mặc Khí đen mặt dùng sức đâm vào rút ra, giống như đang trừng phạt, một chút một chút chạm đến cửa tử cung mặc cho Bối Nhi xin tha như thế nào, bất đắc dĩ Bối Nhi cuối cùng kêu một tiếng nho nhỏ.

“Phu, phu quân...”

Lúc này nam nhân mới thỏa mãn: “Muốn ta nhẹ một chút hay mạnh một chút?”

“Muốn, muốn phu quân nhẹ một chút... A... Không cần quá nhanh...”

“Được, ta nhẹ một chút.”

Nam nhân theo lời nàng nhẹ nhàng chậm chạp di chuyển, ma sát đến mức dâm thủy của Bối Nhi chảy ra rất nhiều.

“Ưm ưm... Nhanh, nhanh một chút... Thật ngứa...”

Bối Nhi lắc thân thể đòi hỏi nhưng nam nhân vẫn không dao động.

“Phu quân, nhanh một chút...”

“Lúc này mới ngoan!”

Đêm dài đằng đẵng, một căn phòng vô hạn xuân tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.