Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I

Chương 233: Chương 233: Hai tiếng sao đủ?




Editor: QR - diendanlequydon

Bàn tay của cô vuốt ve hung khí của anh, Mộ Lâm chỉ cảm thấy hình như đồ vật của anh lại to hơn một chút.

“Cô đừng... A... Hừ...”

Một bàn tay to phủ lên bàn tay nhỏ của cô, cũng không biết anh muốn tay nhỏ rời đi hay là muốn đè nặng khiến bàn tay càng thêm dùng sức một chút, nhưng thật rõ ràng Hải Bối Nhi sẽ không nghe anh, bàn tay nhẹ nhàng hoạt động phía trên, cách quần tây thật dày cũng khiến anh sung sướng đến không còn là chính mình.

“Muốn sao?” Hải Bối Nhi liếm vành tai của anh, trêu chọc khiến hô hấp của anh trở nên trầm trọng, trên cổ gân xanh nổi lên, cô vừa lòng mỉm cười, càng thêm làm càn ngậm lấy vành tai của anh.

“Đừng náo loạn... Ưm... Thật sự không cần náo loạn!” Một tay anh ôm cô vào trong ngực, kiềm chế tay chân của cô, vùi đầu vào hõm vai của cô: “Đừng nhúc nhích, lại đụng nữa tôi sẽ thật sự nhịn không được!”

“Lại không có ai nói anh phải chịu đựng, nếu muốn tôi cũng có thể cho anh nha~” Hải Bối Nhi cố ý cọ cọ mông về phía sau, giọng nói đặc biệt mềm mại, không hề đặt uy hiếp của Mộ Lâm ở trong lòng, bộ dáng không sợ hãi làm trong lòng Mộ Lâm dâng lên một cảm giác bất lực.

“Tôi muốn, anh cũng muốn sao?”

Lòng bàn tay ôn nhu vuốt ve phía sau tai của Hải Bối Nhi, từng đợt tê dại từ đầu ngón tay của anh truyền đến, cho dù đại gia hỏa chỉa vào cô đã gấp không chờ nổi, Mộ Lâm vẫn dịu dàng dò hỏi cô, giống như chỉ cần cô lắc đầu từ chối, anh thật sự lập tức xoay người đi tắm nước lạnh.

Vì vậy cô cười thấp, nói: “Muốn, ngày đó tôi rất vừa lòng ~”

Mộ Lâm phát hiện chỉ cần gặp người phụ nữ này, anh lập tức không nói được gì, cho nên anh chỉ có thể ôm thân thể kiều mềm của Hải Bối Nhi dùng hành động tới nói chuyện, miệng anh ngăn chặn cái miệng càng thêm đáng giận trong mắt anh.

So với đêm đó, anh gặm cắn không hề có kỹ thuật, hôm nay lại có vẻ có kỹ xảo nhiều hơn, cái lưỡi lớn liếm láp toàn bộ khoang miệng một lần, ngậm đầu lưỡi của cô tinh tế hút duẫn, nụ hôn dịu dàng như nước này khiến Hải Bối Nhi thoải mái đến mức ngón chân đều cuộn tròn, rùng mình.

Ngay khi nụ hôn đang kéo dài, thư ký gõ cửa thật không đúng lúc.

Hải Bối Nhi quá mức nhập tâm căn bản không nghe thấy tiếng gõ cửa, khi anh dừng lại cô còn bất mãn nhìn anh, mềm mại khẽ hừ một tiếng, liếm môi của anh.

“Chờ một chút, ngoan.” Mộ Lâm nhẹ nhàng vỗ lưng cô, anh cũng sẽ không nói trong lòng anh thật kiêu ngạo, chỉ một cái hôn đã khiến cho Hải Bối Nhi lưu luyến: “Có chuyện gì?”

Chỉ nói một câu với cánh cửa, chẳng qua so với giọng nói khi nói chuyện với Hải Bối Nhi quả thật chính là cách biệt một trời một vực.

“BOSS, hội nghị chỉ còn mười phút nữa sẽ bắt đầu.”

Mộ Lâm nghe vậy, trên mặt lộ ra sự chán nản rõ ràng, anh nên tìm một ngày tốt để gặp Hải Bối Nhi, ít nhất không có nhiều chuyện quấy rầy chuyện tốt... của hai người như vậy.

“Tổng giám đốc Mộ, anh muốn đi mở họp hay là vẫn tiếp tục?”

Nhìn vẻ mặt tiếc nuối giả mù sa mưa trên mặt cô, Mộ Lâm nhắm mắt nói với bên ngoài: “Hội nghị hoãn lại hai tiếng, trong hai tiếng này mặc kệ chuyện quan trọng đến mức nào cũng đừng tới quấy rầy tôi!”

Đều là đàn ông, tất nhiên nhiên thư ký sẽ hiểu giọng nói vội vàng vạn phần này đại biểu cho cái gì, vì thế anh muộn thanh cười: “Được, BOSS.”

Chậc chậc chậc, cũng không biết lúc nào thì nên kêu Hải tiểu thư là phu nhân tổng giám đốc.

“Cô cứ tra tấn tôi đi!” Mộ Lâm hung tợn nói xong câu này lập tức dùng sức lấp kín miệng cô, rõ ràng là muốn làm cô không thể tiếp tục nói những lời đáng giận nữa.

Hải Bối Nhi mỉm cười, khẽ nhếch cái miệng tiếp nhận nụ hôn lưỡi của anh, cô có nói cái gì sao?

Trong văn phòng còn có một phòng nghỉ nhỏ, phong cách bên trong giống hệt phong cách bên ngoài, đơn giản mạnh mẽ.

Mà trên chiếc giường nho nhỏ hiện tại lại có hai người đang chen chúc, không gian có vẻ vô cùng chật hẹp, chẳng qua hai người đang kịch liệt cũng không thể để ý chuyện này được.

Quần áo của Hải Bối Nhi đã sớm bị Mộ Lâm kéo ra, áo sơmi bên trong đã thiếu mất mấy cái cúc, bàn tay của anh trực tiếp chui vào bên trong áo ngực vuốt ve bầu vú, cảm xúc non mềm thật sự khiến anh không thể buông tay, môi lưỡi không ngừng lưu lại những dấu hôn trên cổ cô.

“Ưm... A... Tổng giám đốc Mộ... A a...”

Đầu lưỡi của anh đi đến đâu, cô cảm thấy chỗ đó như bốc cháy lên một ngọn lửa nóng rực, Hải Bối Nhi không thể kềm chế được, rơi vào biển dục vọng do Mộ Lâm tạo ra, một đôi mắt đẹp tràn đầy sương mù, mất đi tiêu cự, một chút phản kháng cũng không có, chỉ có thể bị anh đè ở dưới thân, không ngừng trêu chọc rồi lại chậm chạp không cho cô vui sướng.

“Gọi tên của tôi.”

Mộ Lâm thở gấp gáp nói. Phía dưới hai ngón tay đã hoàn toàn đi vào trong kiều huyệt của cô, nhẹ nhàng chập lại, từ từ di chuyển, ngay cả viên trân châu nho nhỏ thẹn thùng cứng rắn lên cũng được yêu thương một phen, tiểu huyệt bị trêu chọc không ngừng chảy ra dâm dịch thơm ngọt, ngón tay của anh vét toàn bộ dâm dịch ra cửa huyệt khiến tiểu huyệt càng thêm sáng bóng.[QR][diendanlequydon]

Bên trên môi lưỡi cũng không nhàn rỗi, bàn tay kéo áo ngực ra, đè ép hai bầu vú vào bên nhau, hai núm vú chen chúc bên nhau bị miệng của anh ngậm vào bên trong, nước bọt thấm ướt quầng vú, đầu lưỡi không ngừng kích thích núm vú khiến Hải Bối Nhi không ngừng run rẩy.

“Mộ Lâm... Mộ Lâm... Tôi muốn... Muốn dương vật lớn của anh mạnh mẽ đâm tôi...”

Mười ngón tay trắng nõn xuyên qua những sợi tóc của anh, không biết vì sao Hải Bối Nhi rất thích nói những lời dâm đãng này với Mộ Lâm, có lẽ do vẻ mặt ngại ngùng rồi lại giả vờ như không có chuyện gì của Mộ Lâm mỗi khi nghe thấy những lời này, lại có lẽ do cô thích khiến người đàn ông nghiêm túc này không thể duy trì được vẻ mặt nghiêm túc bởi vì cô.

“Cô... Người phụ nữ này!”

Quả nhiên, Mộ Lâm vẫn không thể nói được những lời trách móc cô nhưng mà trong câu nói này cũng đã bao hàm sự cưng chiều mà chính anh cũng không hiểu được.

Tại sao Mộ Lâm lại không muốn trực tiếp cầm thương ra trận chứ? Anh suy nghĩ cần phải làm tốt khúc dạo đầu, nhưng cô ngược lại, cứ thích quyến rũ anh làm anh mất khống chế. Nhớ tới bộ dáng của cô sau khi bị anh đối xử thô bảo đêm đó, anh chỉ có thể than nhẹ một tiếng: “Ngoan, chờ thêm một chút, tôi không muốn lúc sau cô lại bị thương.”

Giọng nói gợi cảm khàn khàn của anh, sự bao dung và cưng chiều khiến Hải Bối Nhi không khỏi đỏ mặt, giọng nói càng thêm mềm mại, giống như có thể véo ra nước: “Nhưng mà bên trong thật sự rất ngứa mà ~”

“Vậy tôi liếm giúp cô?” Mộ Lâm rút ngón tay ra, cũng không đợi Hải Bối Nhi trả lời, anh đã cúi người xuống, bắt đầu liếm láp nụ hoa yêu kiều kia, đầu lưỡi tỉ mỉ rửa sạch toàn bộ cửa huyệt một lần, đầu lưỡi hoạt động trên dưới hai bối thịt mềm mại một hồi, cuối cùng đâm vào trong tiểu huyệt.

Vòng eo của Hải Bối Nhi bắn lên thật mạnh giống như một con cá đang giãy dụa, bàn tay của anh dùng sức đè cô xuống, đầu lưỡi ở bên trong không ngừng đâm vào lại đi ra, huyệt thịt mềm mại kẹp chặt đầu lưỡi của anh, anh không khống chế được nhanh hơn tốc độ, nghe cô quyến rũ kêu ê ê a a, anh càng thêm ra sức.

Chóp mũi của anh chạm vào hạt châu nhỏ, hơi thở phun vào bối thịt mềm mại mẫn cảm không thôi, anh còn ngại như vậy chưa đủ, ngậm lấy một bên bối thịt, hút duẫn vang lên tiến bẹp bẹp.

Hải Bối Nhi bị sự âu yếm tinh tế kiên nhẫn như vậy trêu chọc đến mức thần trí hoảng hốt, cảm giác mất khống chế càng ngày càng mạnh mẽ, cô hét lên một tiếng dâm thủy bắn vào mặt anh.

Thân thể cô vẫn đắm chìm trong dư vị cao trào như cũ, lúc Hải Bối Nhi mơ mơ màng màng nghe thấy Mộ Lâm hỏi cô có thoải mái hay không, cô gật gật đầu, ngay sau đó một cây gậy cực nóng lại thô to để ở cửa huyệt của cô, cô lại nghe thấy anh hỏi cô có thể hay không.

Hải Bối Nhi đã sớm bị anh khiêu khích đến không còn là chính mình, vậy mà bây giờ anh còn đang cọ tới cọ lui hỏi cô có thể hay không, tại sao lại không thể, đã sớm có thể rồi!

Hai chân thon dài quấn lấy vòng eo cường tráng của anh, Hải Bối Nhi dùng sức một cái lập tức nạp cây gậy thật lớn kia vào trong cơ thể, xương mu tương gián khiến hai người đồng thời phát ra một tiếng than thở thoải mái, nếu không phải Mộ Lâm đè thân thể Hải Bối Nhi chỉ sợ cô sẽ tự mình động đậy thân thể.

“Đừng lỗ mãng, giao cho tôi được không? Tôi sẽ làm em thật thoải mái dễ chịu.”

Giọng điệu như vậy, dịu dàng như vậy!

Hải Bối Nhi cũng không biết tức giận cái gì, cô cắn bả vai anh, cơ bắp rắn chắc thiếu chút nữa làm hàm răng cô gãy rồi, cô tức giận hừ một tiếng: “Không thoải mái thì anh chết chắc!”

Mộ Lâm buồn bực cười, hôn lên đôi môi cô: “Hàm răng có đau hay không? Sau này cắn ở những chỗ thịt mềm thôi, như vậy răng sẽ không đau...”

Đối với cánh tay Mộ Lâm duỗi lại đây, cô không chút khách khí cắn vào chỗ thịt mềm mại mà anh cố ý lộ ra, đôi mắt xinh đẹp khẽ liếc, ai muốn có sau này với anh, tôi mới không muốn cắn anh!

Mộ Lâm nửa quỳ ở trên giường, một đôi chân trắng như tuyết của Hải Bối Nhi kẹp chặt bên hông của anh, bàn tay anh nâng cánh mông non mềm lên, một cây dương vật màu sắc thâm trầm ra ra vào vào trong tiểu huyệt phấn hồng.

Anh cố ý thả chậm động tác, dương vật kéo dâm thủy từ sâu bên trong tiểu huyệt ra ngoài, chọc cô càng thêm ngứa ngáy khó nhịn, hai chân không ngừng kẹp chặt ma sát phần eo mềm mại của anh, môi đỏ khẽ mở: “Thật ngứa... Dùng sức, tôi muốn anh dùng sức đâm tôi... Tôi muốn dương vật lớn dùng sức...”

Bàn tay nâng mông cô hơi dùng sức một chút, dương vật cắm sâu vào trong tiểu huyệt, chạm vào tận cửa tử cung nhưng ngay sau đó động tác của anh dừng lại: “Thiếu chút nữa đã bị cô lừa dối... Cô phải gọi tôi là cái gì?”

“Mộ Lâm... Mộ Lâm... Xin anh, cho tôi... Tôi muốn anh mạnh mẽ đâm tôi...”

Lúc này anh mới hài lòng chuyển động, theo quy luật một nông một sâu đâm vào rút ra, Hải Bối Nhi bị đâm đến mức hai chân bủn rủn, mềm mại liên tục kêu lên dâm đãng, động tác của anh cũng bắt đầu mạnh hơn nhanh hơn.

Không biết qua bao lâu, hai người đồng thời rên rỉ một tiếng, đạt tới cao trào cùng một lúc.

Mộ Lâm rút dương vật nửa mềm từ trong huyệt ra, “Ba” một tiếng hoàn toàn rời đi, tinh dịch trắng đậm chảy ra theo, anh nhìn thấy, đôi mắt nóng lên, dương vật lại có dấu hiệu cứng rắn.

Anh không nên bắn vào trong cơ thể cô nhưng trong lòng anh lại âm thầm suy nghĩ nếu Hải Bối Nhi mang thai thì tốt rồi, một đứa con... Thuộc về hai người.

Hải Bối Nhi cũng không biết suy nghĩ trong lòng Mộ Lâm, cô ôm cổ anh làm nũng: “Tôi muôn tắm rửa, Mộ Lâm.”

Hôn vào má cô một cái: “Được.”

Trong phòng tắm, Mộ Lâm không biết đây là lần thứ bao nhiêu lấy bàn tay đang nghịch loạn trên cơ ngực của anh ra.

“Mộ Lâm thật keo kiệt, dáng người tốt như vậy còn không muốn cho tôi sờ!”

“Cô như vậy tôi sẽ lại muốn một lần!”

“A, hai tiếng hình như không đủ ~”

“Chỉ biết trêu chọc tôi!”

Hai cái giờ không đủ? Vậy để cho bọn họ chờ đi, trước trừng phạt người phụ nữ trong lòng này quan trọng hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.