Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I

Chương 231: Chương 231: Vết thương của cô có khá hơn chưa?




Editor: QR - diendanlequydon

Mộ Lâm hẹn cô ở công ty, tuy rằng không biết đại thiếu gia nhà họ Mộ tìm cô có chuyện gì nhưng cô vẫn trang điểm trang trọng đúng mức.

“Chào cô, tôi tới tìm tổng giám đốc Mộ, Mộ Lâm, tôi là Hải Bối Nhi.”

“Dạ, xin cô chờ một lát.”

Lễ tân vẫn duy trì nụ cười lễ phép, gọi một cuộc điện thoại, sau khi xác nhận không sai mới để Hải Bối Nhi đi lên.

Cô không biết sau khi cô rời khỏi, lễ tân nhanh chóng mở nhóm chat, lập tức gửi tin đi.

Lễ tân 001: “Có một người phụ nữ đến tìm tổng giám đốc Mộ!”

Văn kiện 038: “Tìm tổng giám đốc Mộ nhiều mà, đừng quên khuôn mặt và thân hình của tổng giám đốc Mộ luôn hấp dẫn phụ nữ như vậy ~”

Lễ tân 001: “Tổng giám đốc Mộ tự mình hẹn trước, cấp bậc màu đỏ!”

Yên tĩnh vài giây, bên dưới đều nhắn lại “Ngọa tào”... ...

Quản lý 002: “Tôi cược 100, cô ta không ngốc được mười phút!”

Văn kiện 038: “Tôi cược nửa giờ, tiền đặt cược gấp đôi!”

Lễ tân lạnh lùng cười, cô sẽ không nói lúc nãy thư ký chuyển tiếp điện thoại cho tổng giám đốc Mộ, rồi cô nghe thấy giọng nói của tổng giám đốc Mộ rõ ráng có chút vội vàng: “Tôi đánh cuộc 500, một giờ trở lên!”

...

Hải Bối Nhi vẫn luôn duy trì nụ cười khéo léo nhưng rất nhanh cô có chút giữ không được, ngồi ở sau bàn làm việc chính là người đàn ông có tình một đêm với cô.

Cô cảm thấy hơi đau đầu có thể đi trước được không?

Thư ký yên lặng đặt hai ly cà phê xuống, rồi yên lặng rời đi.

Hải Bối Nhi không thích cà phê, cô luôn luôn không thích những thứ quá đắng, cô lễ phép nếm thử một chút rồi đặt xuống. Mộ Lâm giả vờ uống cà phê, trên thực tế dùng cái ly che chắn tầm mắt của anh, anh nhíu mày lại gọi một cuộc điện thoại, giọng nói ép xuống rất thấp, Hải Bối Nhi nghe không rõ.

Chỉ trong chốc lát cô lập tức biết anh gọi điện thoại làm gì, thư ký lại đi vào, lúc này bưng cho cô một ly trà sữa, hương thơm ngọt ngào.

Hải Bối Nhi mím môi, người đàn ông này luôn chăm sóc không tiếng động như vậy, thật sự khiến lòng cô ấm áp.

“Ăn cơm chưa?” Thấy Hải Bối Nhi lắc đầu, anh trước kiểm kê những nhà hàng có hương vị không tồi trong đầu một chút, rồi mới hỏi: “Đồ ăn Trung Quốc hay là cơm Tây?”

Hải Bối Nhi nhìn một đống văn kiện trên bàn của anh, nếu đi ra ngoài ăn không biết lại phải tốn thời gian bao lâu: “Vẫn nên kêu cơm đi, hình như anh hơi bận.”

Cô nói xong mỉm cười, anh hơi hơi ngây người, luôn cảm thấy cô đẹp hơn rất nhiều so với ngày đó, không biết có phải bởi vì cô đã rời khỏi tên cặn bã kia hay không?

Vì vậy thư ký vạn năng lại có nhiệm vụ mới đó chính là gọi cơm, anh đẩy đẩy mắt kính, nếu còn không tăng lương, anh lập tức đi ăn máng khác.

Mộ Lâm đẩy nhanh tốc độ xử lý vài phần văn kiện quan trọng, cũng không biết có phải nghĩ đến chuyện có người đang đợi anh hay không, tốc độ của anh lại nhanh vài phần, biểu tình nghiêm túc đẹp ngoài ý muốn.

Hải Bối Nhi nhìn mỹ nam nhìn đến vui vẻ, quả nhiên sắc đẹp có thể thay cơm.

“Khụ, ăn cơm trước đi.” Mộ Lâm vẫn luôn cảm nhận được ánh mắt có thể gọi là nóng rực trần trụi của Hải Bối Nhi, anh cố gắng trấn định nhưng vành tai đỏ rực sớm đã bán đứng anh.

Người đàn ông này thật sự rất săn sóc, giúp cô dọn xong bộ đồ ăn mới lấy cho mình, sau đó gắp cho cô một ít rau xanh, còn có chút không xác định nhìn sắc mặt của cô.

Hải Bối Nhi chớp mắt: “Cảm ơn nhưng mà tôi có thể hỏi tổng giám đốc Mộ tìm tôi có chuyện gì sao?”

Mộ Lâm nhấp môi, anh tìm cô có chuyện gì sao? Anh tìm cô vì rất nhiều chuyện đi, vì sao không gọi điện thoại, vì sao không nhắn tin cho anh...?

“Vết thương của cô có đỡ hơn chút nào chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.