Trong lúc đi tiễn đám người Vân Mạc, Giang Lâm đã vô tình bắt gặp một sự kiện.
Có một cô nương muốn nhào vào trong ngực Vệ Vân Chiêu.
Giang Lâm còn đang do dự có nên đi tới giải cứu y hay không, liền thấy Vệ Vân Chiêu thân thủ nhanh thoăn thoắt dời xe lăn đi, cô nương nhào tới chỗ y vô cùng bất hạnh mà ngã chính diện xuống mặt đất, dập trán.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Sau đó lại có một nam tử thân hình cao lớn vẻ mặt dữ tợn đi tới lôi kéo cô nương kia, cô nương vừa khóc lóc vừa phất tay giãy giụa, ánh mắt tràn ngập chờ mong mà nhìn Vệ Vân Chiêu, muốn Vệ Vân Chiêu ra tay cứu mình.
Xung quanh tụ tập không ít bá tánh đến vây xem, nhưng lại không có một ai dám tiến lên giúp cô nương kia, thấy cô nương sắp sửa bị đại hán lôi đi, một người trong đám đông chỉ vào Vệ Vân Chiêu, hô một câu, “Ta biết hắn, hắn chính là vị Vệ tướng quân kia, võ công cao cường lắm.”
Sau đó hỏi, “Võ công của ngươi tốt như vậy, vì sao không chịu giúp đỡ cô nương kia một chút, ngươi không thấy nàng đáng thương lắm sao?”
Lời vừa nói ra, xung quanh liền vang lên hai ba tiếng phụ họa, cũng có bá tánh đứng ở phía trước ôn tồn nói với Vệ Vân Chiêu, “Vệ tướng quân, ngài hãy giúp vị cô nương đáng thương này chút đi, đại hán kia vừa nhìn liền biết không phải người tốt lành gì, cô nương này bị mang đi sợ là lành ít dữ nhiều.”
“Đúng vậy, Vệ tướng quân, tiểu cô nương này trông cũng đáng thương quá mà.”
Càng ngày càng có nhiều người lên tiếng, nhưng Vệ Vân Chiêu đều xem như mắt điếc tai ngơ, đại hán đã lôi được cô nương ra khỏi đám người, cô nương khóc đến tê tâm liệt phế, đám người cũng bắt đầu chỉ trích Vệ Vân Chiêu, giống như y không ra tay cứu người thì chính là thiên lý bất dung.
“Làm gì đây, ai dám ở đây làm loạn?”
Đang lúc giằng co, nha sai bất ngờ xuất hiện, vừa thấy đại hán kia lôi kéo nữ tử, mấy nha sai lập tức xông tới muốn bắt người, đại hán thấy tình thế không ổn liền xoay người định bỏ chạy, có điều còn chưa đi được một bước đã bị một người khinh công bay tới gạt ngã trên mặt đất, nhóm nha sai cũng nhanh chóng tiến lên đè gã đại hán kia lại.
“Tuân Thất.” Vệ Vân Chiêu đột nhiên gọi một tiếng, dùng ngón tay chỉ vào vài người trong đám đông, “Cùng một bọn, bắt hết lại.”
Vệ Vân Chiêu vừa mở miệng, mấy kẻ nọ liền chột dạ đẩy người ra định chuồn, Tuân Thất trực tiếp xách từng người ném ra ngoài, dẫm lên ngực một người trong đó, nói: “Trở về nói với chủ tử của các ngươi, về sau nếu còn dám chơi chiêu hèn hạ muốn trèo cao này thì đừng ngu xuẩn mà làm ngay trên đường cái, mất mặt.”
Tuân Thất nói xong, đá người nọ một cái thật mạnh, đi qua đẩy Vệ Vân Chiêu.
Từ đầu tới đuôi Vệ Vân Chiêu đều không hề giải thích vì sao mình lại không động thủ, có người phản ứng nhanh liền dễ dàng hiểu ra, mấy kẻ lên tiếng đầu tiên chính là đồng bọn của đại hán kia.
Sau đó có người hỏi, “Nếu đã là đồng bọn thì vì sao lại phải bức bách Vệ tướng quân đi cứu vị cô nương kia chứ?”
“Xời, việc này thì có gì khó đoán, cô nương kia cũng là đồng bọn chứ gì. Chắc là nữ tử thanh lâu nào đó, muốn tính kế Vệ tướng quân làm y anh hùng cứu mỹ nhân, tiện đà lấy thân báo đáp gả cho Vệ tướng quân.”
Quả thực là quá mức trơ trẽn, những người nói giúp cho đám người xấu trước đó liền tự giác mà nhận lỗi với Vệ Vân Chiêu, đồng thời quay sang mắng gã đại hán và cô nương kia.
Đại hán thì còn tốt, nhưng những người này ai cũng luôn miệng mắng nàng là nữ tử thanh lâu không biết xấu hổ, cô nương kia không chịu nổi, liền thật sự khóc lên.
Mặc dù biện giải nói mình không phải là nữ tử thanh lâu nhưng cũng không có ai tin, bọn họ cảm thấy không có hộ nhà đàng hoàng nào lại dưỡng ra một nữ tử không biết xấu hổ như vậy, hoàn toàn muốn chụp cái mũ nữ tử thanh lâu này lên người nàng.
Giang Lâm đứng một bên xem xong trò hay, mỉm cười đi tới chỗ Vệ Vân Chiêu, “Vệ tướng quân phúc khí thật là tốt.”
Ánh mắt của Vệ Vân Chiêu dừng ở chỗ đám người, nói với Giang Lâm: “Phiền phu nhân thay ta tra xem đây là nữ tử nhà ai, có mục đích gì?”
“Không cần tra, ta quen biết.” Giang Lâm thuận tay tiếp nhận trọng trách đẩy xe lăn từ tay Tuân Thất, “Ta đưa ngươi đến Binh bộ, vừa đi vừa nói cho ngươi.”
Giang Lâm nói: “Cô nương kia là người Triệu gia, trước kia đi theo người Triệu gia đến An Dương Bá phủ ta có nhìn thấy, còn về mục đích, Thu Thủy gửi tin tức đến, nói người Triệu gia muốn nhắm đến lễ năm mới Vân gia tặng cho ta, chỉ cần ngươi dính phải một chút góc áo của cô nương này liền không thể không cưới nàng, ngươi có tin không?”
Vệ Vân Chiêu tin, nếu như có thể làm ra loại chuyện như nhào vào trong ngực này ở ngay trên đường cái, vậy thì còn chuyện gì mà không làm được.
Đầu đuôi việc này thật ra lại rất đơn giản, Vệ Vân Chiêu và Tuân Thất đang đi trên đường liền nghe thấy có người hô bắt cướp, Tuân Thất thấy việc nghĩa hăng hái làm nên liền đuổi theo. Tuân Thất vừa đi, trước mặt y liền xuất hiện một gã đại hán lôi kéo cô nương kia, cô nương dùng sức giãy giụa, nhưng dùng sức quá mạnh nên “không khéo” nhào tới chỗ của Vệ Vân Chiêu, nhưng Vệ Vân Chiêu lại không hề thương hoa tiếc ngọc đỡ lấy nàng, sau đó chính là một màn mà Giang Lâm vừa nhìn thấy.
Giang Lâm phun tào, “Cũng tại ngươi, mỗi ngày ngoại trừ đến Binh bộ thì chính là ở trong nhà, hoàn toàn không cho người ta cơ hội tính kế, cho nên mới bị buộc phải ăn vạ trên đường cái.”
Sinh hoạt mỗi ngày của Vệ Vân Chiêu đều quá mức quy luật, Triệu gia lại không có khả năng chủ động đưa cô nương tới cửa làm thiếp cho y, vì vậy mới phải sử dụng đến loại chiêu thức ngu xuẩn này.
Vệ Vân Chiêu thành khẩn nhận sai, “Phu nhân giáo huấn rất đúng.” Về sau còn dám như vậy nữa.
Trò khôi hài này không hề khiến hai người bận tâm, trên đường đi vừa nói vừa cười mà đến Binh bộ, Giang Lâm phất tay với Vệ Vân Chiêu, bảo y buổi chiều nhớ về sớm một chút.
Buổi chiều Vệ Vân Chiêu quả thật trở về rất sớm, nhưng chỉ vừa mới đặt chân vào cửa thì đã có người tới cửa muốn nói lời cảm tạ.
Người tới chính là đại tẩu của Triệu Thu Như, Triệu đại phu nhân, dẫn theo nữ nhi của nàng ta, cũng chính là vị cô nương lúc sáng, nói là tới cảm tạ Vệ Vân Chiêu vì chuyện hôm nay, đồng thời cũng là nhận lỗi, đã gây phiền toái cho y.
Vệ Vân Chiêu trực tiếp bảo quản gia dẫn theo Tuân Thất đi gặp bọn họ, túi tiền là do Tuân Thất đuổi theo tên cướp lấy về, người cũng là do Tuân Thất đá, quản gia nói với Triệu đại phu nhân, “Công tử nhà ta nói, nhận lỗi thì không cần đâu, chỉ cần về sau đừng để những chuyện như vậy phát sinh là được. Nếu muốn cảm tạ thì hãy cảm tạ Tuân Thất.”
Tuân Thất xụ mặt đứng khoanh tay, không nói lấy một câu, chỉ đứng ở trước mặt hai người mà nhìn bọn họ.
Vị Triệu cô nương kia đã chịu không ít ủy khuất, lúc này hai mắt vẫn còn sưng đỏ, trên trán quấn vải bố trắng, giữa hai mày lộ ra một chút u buồn, trông quả thực nhu nhược đáng thương, đích xác cũng có vài phần tư sắc.
Mà Triệu đại phu nhân hiển nhiên là ngốc lăng, không ngờ Vệ Vân Chiêu lại không cho mặt mũi tới như vậy, không đích thân ra mặt, chỉ phái một tên hộ vệ và một lão quản gia ra nói vài câu liền muốn đuổi người?
Triệu đại phu nhân cố nén ý không vui trong lòng, cười hỏi quản gia, “Vệ đại nhân không ra gặp chúng ta có phải là vì tức giận hay không, nếu như vậy thì càng phải để nha đầu này giáp mặt nhận lỗi với Vệ đại nhân mới được, xin quản gia hãy trở vào thông tuyền lại một tiếng, để chúng ta có thể gỡ bỏ hiểu lầm giữa hai nhà.”
Quản gia cúi đầu hành lễ, “Đại phu nhân lo lắng nhiều rồi, công tử nhà ta không tức giận, cũng không hề để chuyện lúc sáng trong lòng, đại phu nhân và tiểu thư có tâm.”
Triệu đại phu nhân lại nói vài câu, tự nhận là đã hạ tư thái xuống đủ thấp, nhưng quản gia lại giống như nghe không hiểu, một mực không chịu đáp ứng đi thông truyền một tiếng.
Cuối cùng cũng tống cổ được hai người, lúc bọn họ đi tới cửa Tuân Thất còn bâng quơ mà bồi thêm một câu, “Mấy người này thật là thú vị, nói là tới cảm tạ, nhưng từ đầu tới đuôi ta đều không nghe thấy một chữ tạ nào.”
Quản gia phụ họa, “Chắc là thấy chướng mắt thân phận hộ vệ thấp kém của ngươi chứ gì, đừng để bụng.”
Triệu đại phu nhân đi qua cạnh cửa nghe vậy liền vấp một cái, suýt chút nữa đã đập mặt xuống đất giống như nữ nhi của mình lúc sáng, cũng may là có nha hoàn tay mắt lanh lẹ đỡ lấy.
Đi một chuyến không chỉ không gặp được người mà còn bị chọc giận, hoàn toàn không giống như kế hoạch đã định ban đầu, Triệu đại phu nhân vừa lên xe ngựa liền mắng chửi Vệ Vân Chiêu không biết điều, tiếp theo lại bắt đầu mắng nữ nhi vô dụng.
Cái khác không nói, hôm nay nhìn thấy gương mặt tuấn tiếu kia của Vệ Vân Chiêu, Triệu cô nương đích xác cũng động tâm, nhưng không ngờ buổi chiều tới cửa tìm gặp, Vệ Vân Chiêu ngay cả tới liếc nhìn nàng một cái cũng không chịu, Triệu cô nương thương tâm không thôi, lại còn bị mẫu thân mắng một trận, nước mắt từng giọt rơi xuống, cảm thấy vừa ủy khuất vừa khổ sở.
Triệu phu nhân thấy nàng như vậy lại có chút không đành lòng, “Được rồi, lần này không thành lần sau lại nghĩ cách khác, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, thanh danh của ngươi xem như đã bị hủy hoại rồi, Vệ Vân Chiêu muốn ngươi thì muốn, không muốn cũng phải muốn, ngươi trở về liền làm ầm ĩ cho ta, mặc kệ là tuyệt thực hay tự sát thì cũng phải dốc hết sức làm cho lớn chuyện này, biết không?”
Triệu cô nương lờ mờ đoán ra được mẫu thân đang muốn làm gì, ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng, “Con sẽ.”
……
Hai người Triệu gia vừa đi, Giang Lâm liền gọi Thường An tới, “Thường An, ngươi đi hỏi thăm một chút xem hai ngày nay Triệu Thu Như có từng trở về Triệu gia, hoặc là bảo nha hoàn đi truyền tin linh tinh gì hay không.”
Giang Lâm không tin đây là chủ ý của người Triệu gia, trực giác của hắn mách bảo chuyện này không thoát khỏi can hệ với Triệu Thu Như, dù gì ở An Dương Bá phủ vẫn còn một Thu Thủy đang kích thích nàng ta, cho nên mới khiến nàng ta nảy ra ý tưởng tìm tiểu thiếp cho Vệ Vân Chiêu.
Thường An nghe xong liền lập tức chạy đi, Giang Lâm ôm cánh tay của Vệ Vân Chiêu, “Ngươi nói đám người này vừa muốn lễ năm mới Vân gia tặng cho ta lại vừa muốn cướp nam nhân của ta, ta nên đối phó với bọn họ như thế nào mới tốt đây?”
Vệ Vân Chiêu cảm thấy bốn chữ nam nhân của ta vô cùng dễ nghe, vì thế liền tích cực đề ý kiến, “Chu công tử bọn họ không phải còn đang làm vở diễn mới hay sao, không bằng cho thêm một đoạn nhỏ vào?”
Vở diễn mới chính là《Hàn Mai Lộng》, dự bị sẽ bắt đầu diễn vào thời điểm ăn tết, Giang Lâm nghe xong vỗ tay một cái, “Ý kiến hay, lại cho chàng Trạng Nguyên giữ mình trong sạch thêm một đoạn diễn vậy, cô nương nhào vào trong ngực này nhất định phải họ Triệu.”
“Ta còn muốn phát vé xem diễn cho người Triệu gia, để cả nhà bọn họ đều tới, chờ sau khi kết thúc buổi diễn lại nói cho tất cả mọi người biết cô nương họ Triệu kia là dựa trên hình mẫu có thật. Có điều phải hỏi thăm trước xem vị Triệu cô nương này là tự nguyện hay là bị bắt ép.” Tự nguyện thì không cần lưu tình nể mặt, còn bị ép thì liền đặt trọng tâm lên người Triệu gia.
Nhưng mà Giang Lâm rất nhanh liền phát hiện, căn bản không cần hỏi thăm thì người cũng đã tự đưa mình tới cửa.
Lúc Giang Lâm đến tìm hai người Đỗ Ngọc Linh và Chu Thành Vọng bàn chuyện thêm đoạn diễn, gã sai vặt của Đỗ Ngọc Linh liền kêu quát quát mà chạy tới nói với ba người bọn họ, vị Triệu cô nương kia tự sát rồi.
Tin tức này làm cho người ta có chút giật mình, Giang Lâm hỏi, “Chết rồi sao?”
Gã sai vặt lắc đầu, “Không chết, nghe nói mới vừa thắt cổ đã bị phát hiện, Giang thiếu gia, cậu nhất định không thể tưởng tượng được vì sao vị Triệu cô nương kia lại tự sát đâu.”
Cũng không biết từ đâu xuất hiện lời đồn đãi, nói tất cả những chuyện này đều là do Vệ Vân Chiêu dựng nên, nếu Vệ Vân Chiêu không cưới cô nương của Triệu gia kia thì chính là sống sờ sờ hại chết một mạng người, tương đương với việc muốn gán ghép hai người lại với nhau, lợi dụng tin đồn và mạng người để bức ép Vệ Vân Chiêu, khiến y không thể không cưới cô nương kia.
Gã sai vặt nói xong liền cầm chung trà lên uống một ngụm, “Giang thiếu gia, việc này đã lan truyền khắp nơi rồi, ta còn nghe có mấy trà lâu cũng bắt đầu lấy chuyện này làm thuyết thư, người Triệu gia này thật là không biết xấu hổ.”
Dù gì thanh danh của vị Triệu tiểu thư kia cũng xấu đi rồi, không bằng cứ trực tiếp làm cho hỏng luôn, ít nhất còn có thể gả vào Vệ gia, cho dù chỉ làm một người thiếp thất cũng được. Dù thế nào thì Vệ Vân Chiêu cũng chỉ có một người nam thê không thể sinh con là Giang Lâm, chỉ cần Triệu cô nương vào cửa hoài thai hài tử, ở Vệ gia nào còn vị trí cho Giang Lâm nữa.
Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh đều dùng ánh mắt đồng tình mà nhìn Giang Lâm, “Nhân sinh của ngươi cũng thật khó khăn, mỗi ngày đều tràn ngập kinh tâm động phách.”
Giang Lâm không còn ôm bất cứ kỳ vọng gì đối với trình độ học vấn của hai người, cho nên cũng lười sửa lại cho đúng.
Đỗ Ngọc Linh hỏi hắn, “Vậy ngươi định xử lý thế nào? Cứ để mặc cho Triệu gia tung tin?”
“Đúng đó, chỉ còn mấy ngày nữa là ăn tết rồi, đợi đến lúc vở diễn này lên sân khấu thì cũng đã muộn, thanh danh của Triệu gia không quan trọng, nhưng thanh danh của Vệ Vân Chiêu thì vẫn cần.”
Ngón tay Giang Lâm gõ nhẹ mặt bàn, suy nghĩ một lát, “Đã một thời gian ta không gặp nhóm tỷ muội tốt rồi, ta định đi tìm các nàng tán gẫu một chút.”
Chu Thành Vọng thích xem náo nhiệt, lập tức đưa ra đề nghị muốn đi cùng, Đỗ Ngọc Linh vì phải dàn dựng sân khấu kịch nên không thể đi, chỉ có thể tiếc nuối mà nhìn Chu Thành Vọng nhảy nhót chạy theo sau Giang Lâm rời đi.
Bên phía Giang Lâm đã thu được tin tức, còn Vệ Vân Chiêu bên kia cũng nhận được lời thăm hỏi của đồng liêu.
Y đến Binh bộ cũng đã một đoạn thời gian, quan hệ với nhóm đồng liêu không xa cũng không gần, nhưng hôm nay y vừa xuất hiện, những người này liền tỏ ra cực kỳ nhiệt tình mà chúc mừng y, cũng có người dò hỏi chuyện y muốn cưới Triệu cô nương có phải là thật hay không, Vệ Vân Chiêu đưa mắt nhìn ra bên ngoài ra hiệu với Tuân Thất, Tuân Thất lập tức dẫm chân phóng đi.
Từ những câu nói của nhóm đồng liêu, Vệ Vân Chiêu biết được bên ngoài đang lan truyền lời đồn đãi mình muốn nạp thiếp, chuyện tốt tới gần.
Bởi vì buổi phu nhân ngoại giao trước đó của Giang Lâm, những người trong nhà có thiếp thất đều bị phu nhân nhà mình thu thập, bọn họ biết việc này là do một tay Giang Lâm khuyến khích, cho nên cũng hận đến ngứa răng hai phu phu Vệ Vân Chiêu, hiện giờ nghe nói Vệ Vân Chiêu muốn nạp thiếp, một đám thì yên lặng chờ mong xem trò hay của Giang Lâm, một nhóm người khác thì tới bắt chuyện chúc mừng Vệ Vân Chiêu.
Xem ra Triệu gia thật sự không đạt mục đích thì sẽ không bỏ qua, Vệ Vân Chiêu không nói mình muốn nạp thiếp nhưng cũng không phủ nhận, chỉ nói: “Chư vị đợi vài ngày nữa sẽ biết.”
Tuân Thất rất nhanh chóng đã hỏi thăm rõ ràng những lời đồn đãi bên ngoài, trở về bẩm báo cho Vệ Vân Chiêu, Vệ Vân Chiêu nghe xong chỉ ừ một tiếng, không nhìn ra cảm xúc, nhưng Tuân Thất thì biết, y nổi giận rồi.
Trước kia lúc hai quân đối chiến, nếu Vệ tướng quân nổi giận, quân địch nhất định sẽ tổn thất thảm trọng, mà lúc này y nổi giận, vậy người chọc giận y khẳng định sẽ không có kết cục tốt.
Vừa qua buổi trưa Vệ Vân Chiêu liền bảo Tuân Thất đẩy mình rời khỏi Binh bộ, nhưng y không hồi phủ mà lại đi bái phỏng mấy hộ nhà.
Điểm đến đầu tiên chính là An Dương Bá phủ, đây là lần đầu tiên Vệ Vân Chiêu tới An Dương Bá phủ một mình, lúc nghe hạ nhân thông truyền, An Dương Bá cũng có chút ngoài ý muốn, cho người mời y đến sảnh ngoài.
An Dương Bá hỏi ý đồ đến, Vệ Vân Chiêu liền mở miệng hỏi thẳng, “Xin hỏi Bá gia, có phải lúc trước ngài bị nữ nhi của Triệu gia nhào vào trong ngực ở trên đường, về nhà lấy lý do một khóc hai nháo ba thắt cổ áp chế, cho nên ngài mới không thể không cưới nàng hay không?”
Mấy ngày gần đây An Dương Bá chỉ lo trầm mê Thu Thủy mỹ nhân của mình, không quá chú ý tới chuyện bên ngoài, không rõ vì sao Vệ Vân Chiêu lại hỏi như thế, Vệ Vân Chiêu cũng không giải thích, chỉ hỏi ông ta phải hay không phải.
An Dương Bá đáp không phải, Vệ Vân Chiêu lại hỏi trước khi định ra hôn sự hai người có từng gặp mặt hay không, An Dương Bá hồi tưởng trong chốc lát, phát hiện thật đúng là đã gặp qua vài lần, cũng bởi vì gặp qua vài lần nên mới sinh tâm tư đối với Triệu Thu Như.
Vệ Vân Chiêu đã hỏi được thứ mình muốn, cảm tạ An Dương Bá rồi lập tức cáo từ.
An Dương Bá cảm thấy việc Vệ Vân Chiêu đột nhiên tới cửa ắt là có nguyên nhân, liền phân phó hạ nhân chạy đi hỏi thăm.
Vệ Vân Chiêu lại mang Tuân Thất đi bái phỏng hộ nhà tiếp theo, trong một buổi chiều, Vệ Vân Chiêu đã bái phỏng tổng cộng sáu hộ, điểm giống nhau của những hộ nhà này chính là đều từng cưới nữ nhi của Triệu gia, mà khi đến mỗi nhà Vệ Vân Chiêu đều hỏi cùng một câu hỏi.
Triệu gia hiện giờ không chỉ có mỗi một người nữ nhi kia, ở Thịnh Kinh cũng có không ít người đã được gả đi, nghe Vệ Vân Chiêu hỏi như vậy, nam nhân trong nhà nghĩ như thế nào chưa nói, nhóm nữ nhi của Triệu gia đã tự mình không chịu nổi trước, Vệ Vân Chiêu đây là muốn khiến tất cả mọi người cho rằng Triệu gia chính là dựa vào biện pháp như vậy để gả nữ nhi ra ngoài, thậm chí bao gồm cả những người đã xuất giá là bọn họ.
Không cần Vệ Vân Chiêu phải tự mình đến Triệu gia gây phiền toái, nhóm nữ nhi đã xuất giá của Triệu gia đã nôn nóng chạy về nhà bảo người trong nhà mau chóng thu tay lại, miễn cho làm liên lụy đến mình.
Triệu gia bên này còn đang định thêm mắm dặm muối nháo tự sát thêm lần nữa đây, nào ngờ Vệ Vân Chiêu lại tìm tới nhà trượng phu của các nữ nhi đã xuất giá khác, bọn họ vốn cảm thấy để cô nương trong nhà gả cho Vệ Vân Chiêu cũng không tồi, nhưng không ai nghĩ tới việc lại làm liên lụy đến những người khác, nhất thời vẫn có chút không biết nên làm thế nào cho phải.
Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu, bởi vì rất nhanh sau đó, trong nhóm các phu nhân ở Thịnh Kinh liền truyền ra một vài câu nói, thà cưới kỹ nữ thanh lâu chứ không cưới nữ nhi Triệu gia, thà gả khất cái chứ không gả nam nhân Triệu gia.
Nói rằng nữ nhi của Triệu gia còn vô liêm sỉ hơn cả kỹ nữ thanh lâu, nhào vào trong ngực nam nhân xa lạ trước mặt bàng dân thiên hạ, bị người như vậy quấn lên sợ là gia trạch không yên, cả đời cũng đừng mơ sống an ổn. Mà nam nhân Triệu gia có thể để mặc nữ nhi trong nhà làm ra loại chuyện này, vậy cô nương gả vào Triệu gia không biết sẽ bị khi dễ thành cái dạng gì đây, nam nhân Triệu gia không đáng tin, không nên gả.
Hai câu nói này vừa lan truyền ra ngoài, Triệu gia rất nhanh liền bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, đừng nói là nháo tự sát hay ép cưới gì, một khi thanh danh của Triệu gia bị hủy hoại, không chỉ các cô nương đã gả đi không được sống yên, mà nam đinh trong nhà trong khoảng thời gian ngắn cũng khó mà cưới được thê tử.
Gia chủ Triệu gia nhanh chóng đưa ra quyết định, đưa cô nương bị hủy hoại thanh danh kia lên chùa miếu lễ Phật, chờ việc này qua đi rồi lại trở về. Sau đó lập tức đến Vệ gia nhận lỗi với Vệ Vân Chiêu, mong bọn họ giơ cao đánh khẽ, đừng gây phiền toái cho Triệu gia nữa.
Triệu gia đã mất hết mặt mũi, nếu còn tiếp tục nháo loạn, chỉ sợ cuối cùng sẽ rơi vào kết cục giống như Đổng gia, rời khỏi Thịnh Kinh.
Đám người Triệu gia hối hận không thôi, khi không lại đi trêu chọc hai tên sát tinh này làm gì.
Sau đó bọn họ liền nhanh chóng nhớ ra, không phải bọn họ chủ động muốn trêu chọc hai người này, mà là có người ra chủ ý bảo bọn họ làm.
Thanh danh của nữ nhi bị hủy hoại, người không gả ra ngoài được, còn phải bị đưa vào chùa sám hối mấy năm, trong lòng Triệu đại phu nhân vừa tức vừa gấp, đột nhiên hô tên Triệu Thu Như, “Là Triệu Thu Như, là do nó ra chủ ý, nó đang muốn trả thù Triệu gia chúng ta!”
Triệu đại phu nhân chắc mẩm mà cho rằng Triệu Thu Như đang muốn trả thù chuyện bọn họ cãi nhau ở An Dương Bá phủ lần trước, Triệu đại phu nhân không nuốt trôi cơn giận này, vung tay áo đứng lên, “Ta phải đi hỏi cho rõ ràng, xem rốt cuộc nó có bao nhiêu thâm cừu đại hận với Triệu gia mà lại muốn làm cho cả nhà phải mang tai tiếng, lâm vào hoàn cảnh như thế!”