Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay

Chương 4: Chương 4: Tôn Nghiêm Của Nam Nhân




“Ai, các ngươi nghe chưa, vị ở An Dương Hầu phủ kia, xuất giá rồi.”

Phàn Hoa Lâu, tửu lầu lớn nhất Thịnh Kinh, mỗi ngày khách đông như trẫy hội, là địa phương mà bá tánh Thịnh Kinh thích ghé qua nhất.

Nhưng không phải vì chất lượng thức ăn hay rượu ở Phàn Hoa Lâu này tốt đến mức nào, mà bởi vì bọn họ thích đến đây hóng bát quái.

Mỗi ngày không biết có bao nhiêu tin tức được truyền vào Phàn Hoa Lâu, rồi lại có vô số tin tức từ Phàn Hoa Lâu truyền ra ngoài, nếu nhàn rỗi không có việc gì làm, tới trước cửa Phàn Hoa Lâu ngồi xổm trong chốc lát, trở về là có thể lôi kéo hàng xóm tám chuyện hết nửa ngày.

Mà trong mấy ngày nay, Phàn Hoa Lâu vừa mở cửa buôn bán là chủ đề bát quái liền được triển khai, không ai là không nói đến vị đích trưởng tử kia của An Dương Hầu phủ.

Có người ngẩng đầu lên, lập tức có người tiếp lời, “Chuyện này ai mà không biết, hiện giờ người ở toàn bộ cái Thịnh Kinh này đều biết vị đích trưởng tử thích câu dẫn nam nhân kia của An Dương Hầu phủ vừa thay kế muội gả cho Vệ tướng quân làm xung hỉ.”

“Tai họa kia gả cho người ta cũng coi như chuyện tốt, ít nhất sau này có thể ngưng chạy loạn khắp nơi câu dẫn nam nhân, chỉ là đáng tiếc cho Vệ tướng quân, đánh lui địch thủ biên quan vì Đại Việt ta, cúc cung tận tụy, hiện giờ thân mang trọng thương lại còn phải cưới một nam nhân thanh danh chẳng ra gì, đáng tiếc, thật sự quá đáng tiếc mà.”

“Chỉ là một nam nhân xung hỉ thôi mà, chờ Vệ tướng quân tỉnh, hưu bỏ cưới người khác mấy hồi, vả lại vị An Dương Hầu phủ kia vốn cũng đâu có tự nguyện gả sang.”

Người tiếp lời hiển nhiên là không biết còn có chuyện như vậy, vội tò mò hỏi, “Chuyện là thế nào?”

“Nghe nói vị An Dương Hầu phủ kia chính là bị đánh ngất rồi cột lên kiệu hoa, không phải người nọ từ nhỏ đã mất mẹ, cha cưới vợ kế hay sao, người vợ kế này không ưa hắn, vừa không muốn để nữ nhi của mình gả cho Vệ tướng quân lại không muốn lưu đích trưởng tử ở lại trong phủ chướng mắt, đã làm thì phải làm đến cùng, cho nên liền gả người ra ngoài. Nghe nói còn không cho nổi một chút của hồi môn, để vị đích trưởng tử kia bị người của Tướng quân phủ chèn ép gây khó dễ.”

“Không chỉ của hồi môn thôi đâu, nghe nói ngay cả một bộ quần áo cũng không cho, người vợ kế kia rõ ràng cũng là một kẻ tâm địa độc ác.”

……

An Dương Hầu phủ.

“Tra được tin tức truyền ra từ đâu chưa?”

Tin tức đứng đầu Phàn Hoa Lâu, bá tánh Thịnh Kinh đều biết, An Dương Hầu phủ tất nhiên cũng biết.

Phu nhân An Dương Hầu phủ Triệu Thu Như lạnh mặt ngồi trên ghế dò hỏi nha hoàn trước mặt, trên mặt đất còn vương vãi đầy mảnh sứ, hiển nhiên là vừa tức giận ném xuống.

Nha hoàn cẩn thận đáp, “Truyền ra từ Tướng quân phủ ạ.”

“Tướng quân phủ?” Triệu Thu Như giương giọng, “Là do tiểu tiện chủng Giang Lâm kia truyền ra?”

Nha hoàn lắc đầu, “Khởi điểm là hạ nhân Tướng quân phủ chê cười chuyện đại thiếu gia kính trà người của Vệ gia chỉ nhận lễ không mà về, sau đó truyền dần dần không biết như thế nào liền truyền tới trên người của phu nhân.”

“Đồ ngu! Đây rõ ràng chính là quỷ kế của tiểu tiện chủng kia, đang êm đẹp, hạ nhân của Tướng quân phủ như thế nào sẽ ra ngoài bất bình cho nó, mục đích của tiểu tiện chủng kia chính là dẫn chuyện này đến trên người ta, nói rõ chính là muốn nhằm vào An Dương Hầu phủ!” Triệu Thu Như trừng mắt, lạnh giọng răn dạy nha hoàn.

“Ta thấy ngươi mới là đồ ngu!” Triệu Thu Như vừa dứt lời, ở ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một giọng nói.

Triệu Thu Như giương mắt nhìn lên, là An Dương Hầu đã hạ triều trở về. “Hầu gia……” Triệu Thu Như đứng dậy đi qua đón.

An Dương Hầu lại không hề cho Triệu Thu Như sắc mặt tốt, “Ai bảo ngươi động vào của hồi môn? Ngươi có biết hôm nay thượng triều, đồng liêu đã nói về bản hầu như thế nào hay không?”

“Hỏi An Dương Hầu phủ đổi nhi tử đi xung hỉ, có phải là vì muốn cắt xén của hồi môn nuốt sính lễ của Tướng quân phủ làm của riêng, còn hỏi có phải An Dương Hầu phủ ngay cả một bộ quần áo cũng không may nổi, bắt nhi tử gả ra ngoài nhặt quần áo cũ của người khác mà mặc. Mặt mũi của bản hầu đều bị xuẩn phụ ngươi làm mất hết.”

An Dương Hầu nói không chút lưu lại thể diện khiến cho sắc mặt Triệu Thu Như trở nên rất khó coi, có điều chỉ trong một cái chớp mắt liền biến thành bộ dáng nhu nhược đáng thương ủy khuất vô cùng, “Hầu gia, ngài chính là nghĩ về thiếp thân như vậy sao?”

Triệu Thu Như chỉ nhỏ hơn An Dương Hầu vài tuổi, nhưng gương mặt được bảo dưỡng cực tốt, đã qua tuổi 30 mà vẫn còn nét kiều tiếu như trước, lại vì nhiều năm làm phụ nhân, phong tư lại càng thêm mặn mà, dễ dàng mê hoặc được ánh mắt của An Dương Hầu.

An Dương Hầu thích nhất là bộ dáng này của Triệu Thu Như, thấy nàng ta như vậy, thái độ tức khắc mềm đi không ít, “Ngươi nói ngươi xem, làm chuyện gì không được, một hai phải cắt xén của hồi môn, bạch bạch vứt hết thể diện của An Dương Hầu phủ, bản thân ngươi ra ngoài nghe một chút xem đám người kia nghị luận như thế nào về hầu phủ của chúng ta?”

“Của hồi môn kia vốn là chuẩn bị cho Nguyệt Nhi, thiếp thân nghĩ Lâm Nhi là nam tử, cho dù xuất giá cũng không thể giống như nữ tử được, như thế là làm nhục nó, cho nên mới tỉnh lược một chút, nhưng thiếp thân cũng đâu phải là không cho nó của hồi môn chứ.”

An Dương Hầu: “Ngươi thật sự cho của hồi môn?”

“Hầu gia đây là không tin thiếp thân sao, thiếp thân sinh nhi dục nữ vì hầu gia, chủ trì nội trợ vì hầu phủ nhiều năm như vậy, hầu gia liền vì chuyện của hồi môn mà không tin tưởng thiếp thân sao?” Triệu Thu Như vừa nói vừa dùng khăn bưng kín mắt, khóc lên.

Nàng ta vừa khóc An Dương Hầu liền hoàn toàn mềm lòng, vội vàng kéo người vào trong lòng ngực, “Không phải là không tin ngươi, ta sao có thể không tin ngươi chứ, chỉ là bên ngoài nói không ít lời khó nghe, cho nên mới hỏi một chút.”

Dỗ dành người xong, nhưng chuyện thì vẫn phải giải quyết, thái độ của Tướng quân phủ bên kia đã cực kỳ rõ ràng, bọn họ chính là cố ý để bọn hạ nhân truyền ra, hơn nữa những chuyện kia đều là sự thật, nếu như không mau chóng xử lý việc này, An Dương Hầu phủ chỉ sợ là sẽ biến thành trò cười trong suốt một đoạn thời gian rất dài.

Chủ yếu vẫn là trong cung, để Giang Lâm gả thay vốn chính là vi phạm thánh chỉ, tuy rằng đã tìm được cớ, nhưng nếu để Hoàng thượng biết được chuyện bọn họ tỏ thái độ này đối với Giang Lâm, e là sẽ không cao hứng.

“Thứ hỗn trướng kia, trước kia ở hầu phủ cả ngày chỉ biết gây chuyện làm mất mặt bản hầu, bây giờ gả ra ngoài còn không chịu ngừng nghỉ, bản hầu như thế nào lại sinh ra thứ không nên thân như vậy.” An Dương Hầu và Triệu Thu Như suy nghĩ biện pháp giải quyết, càng nghĩ càng giận, không chỉ bất mãn Giang Lâm, thậm chí còn oán giận vị mẫu thân mất sớm của hắn.

“Chỉ trách bản hầu năm đó trúng phải mỹ nhân kế của nữ nhân kia, mới tạo thành tội nghiệt hôm nay, may mà ả chết sớm, nếu không toàn bộ An Dương Hầu phủ đều phải bị ả ta làm chậm trễ.”

Triệu Thu Như nghe An Dương Hầu phẫn nộ mắng chửi, càng nghe càng cao hứng trong lòng, nhưng trên mặt lại ôn nhu rộng lượng khuyên An Dương Hầu phủ đừng tức giận, “Hầu gia đừng nói như vậy, tỷ tỷ tốt xấu cũng sinh hạ hài tử cho hầu gia, không có công lao thì cũng là có khổ lao.”

“Hầu gia, chúng ta vẫn nên nói đến việc làm thế nào để chặt đứt mấy lời đồn đãi ở bên ngoài thì hơn, An Dương Hầu phủ chúng ta cũng không thể mặc cho bọn họ bôi nhọ được……”

“Cha, mẫu thân.”

Triệu Thu Như còn chưa nói xong, một người lại bước vào từ ngoài cửa, đó là một cô nương trẻ tuổi, bộ dáng ước chừng khoảng 15-16 tuổi, khuôn mặt tươi đẹp kiều diễm, nói một câu thiên tư quốc sắc cũng không quá.

Nữ tử chậm rãi đi đến, nhất cử nhất động đều lộ ra dáng vẻ tiểu thư khuê các, làm người ta vừa thấy sẽ liền khó mà tự chủ được dừng mắt trên người nàng không thể dời đi, người nọ đúng là đích nữ duy nhất của An Dương Hầu phủ—— Giang Cẩm Nguyệt.

“Nguyệt Nhi.” Triệu Thu Như gọi một tiếng, vội vàng kéo tay nữ nhi, thấy nữ nhi của mình ngày một xuất sắc hơn trước, trong lòng vô cùng hài lòng.

“Cha, mẫu thân, Nguyệt Nhi cũng nghe được lời đồn đãi ở bên ngoài, cha mẹ đừng sốt ruột, ngày mai là ngày đại ca hồi môn, thật giả chỉ cần đợi đại ca trở về là biết, có một số việc mặc cho chúng ta có giải thích thế nào, cũng không hữu dụng bằng một câu từ chính miệng của đại ca.”

“Hầu phủ có ân sinh dưỡng với đại ca, Nguyệt Nhi tin rằng đại ca tuyệt đối sẽ không để người khác bôi nhọ hầu phủ.”

Triệu Thu Như lập tức hiểu rõ ý tứ của nữ nhi, gật đầu tán đồng, “Hầu gia, Nguyệt Nhi nói rất đúng, chờ ngày mai Lâm Nhi hồi môn, để nó giải thích một phen, tất nhiên sẽ liền không còn lời đồn đãi gì nữa.”

An Dương Hầu tin Triệu Thu Như đã cho của hồi môn, cảm thấy Giang Lâm chính là vô cớ gây rối, tất nhiên là không phản đối, “Vậy chờ ngày mai lại nói sau.”

……

Tướng quân phủ.

Giang Lâm lại tắm rửa cho Vệ Vân Chiêu.

Vệ tướng quân mỗi buổi sáng đều dính bùn đen khắp người, cho nên hai ngày nay đều phải tắm.

Bùn đen từ đâu ra thì không ai biết, nhưng việc tắm rửa này đã lọt tới tai của đại phu, hiện giờ trời còn khá lạnh, đại phu liền không cho tắm rửa quá sớm, dặn dò nhất định phải chờ đến khi mặt trời lên cao mới cho tắm.

Giang Lâm lại cảm thấy tắm lúc nào cũng như nhau, hai ngày nay Vệ Vân Chiêu uống nước linh tuyền của hắn thoạt nhìn đã khá hơn rất nhiều, nhưng nha hoàn hầu hạ Vệ Vân Chiêu và Tuân Thất đều coi lời của đại phu như thánh chỉ, kiên quyết không cho Giang Lâm sáng sớm liền kéo người đi tắm rửa.

Giang Lâm còn nghĩ, nếu các ngươi một hai phải đợi mặt trời lên cao mới cho tắm, vậy các ngươi liền tự đi mà tắm cho y.

Nhưng bọn nha hoàn đều đã được phân phó, bưng nước tới rồi là chạy, chỉ có người duy nhất vẫn luôn vững vàng thủ ở trước cửa là Tuân Thất tới giúp một tay, phụ trách chuyển Vệ Vân Chiêu từ trên giường qua thùng tắm, sau đó liền lui ra ngoài đóng chặt cửa phòng lại.

Một lần nữa bị bắt nhìn Vệ tướng quân lõa thể, Giang Lâm: “……”

Nhưng trước lạ sau quen, nam nhân này ở trong mắt Giang Lâm đã không còn trong sạch nữa rồi.

Giang Lâm chọc chọc chỗ cơ ngực còn sót lại của Vệ Vân Chiêu, “Vệ tướng quân, ta hy sinh lớn như vậy vì ngươi, tỉnh lại thì phải hảo hảo bảo đáp ta cho tốt biết không?”

Giang Lâm lại sờ sờ chỗ cơ bụng cũng còn sót lại của Vệ Vân Chiêu, lộ ra biểu tình hâm mộ, nằm ba tháng mà vẫn còn giữ được cơ bụng, thật không biết là luyện kiểu gì.

Mà thân thể hiện tại của hắn, sống sờ sờ chính là một tiểu nhược thụ, Giang Lâm vốn đã quen với thể trạng cường tráng khi còn ở mạt thế, cực kỳ oán niệm đối với chuyện này.

Tắm rửa sạch sẽ cho Vệ Vân Chiêu, Giang Lâm lại lao lực kéo người ngồi trên ghế mặc quần áo cho y, tư thế này rất dễ khiến người ta nhìn vào bộ vị không thể thiếu đối với tôn nghiêm của một nam nhân, Giang Lâm đầu tiên là ghét bỏ chậc một tiếng, sau đó vẫn không nhịn được mà lộ ra ánh mắt hâm mộ.

Thân thể nhu nhược thì thôi đi, đến cả tôn nghiêm của nam nhân cũng không bằng, thương tổn thật sự quá lớn.

Giang Lâm thậm chí còn suy nghĩ vì sao đối tượng xuyên qua của mình không phải là Vệ Vân Chiêu, như vậy hắn liền có thể có tôn nghiêm giống như Vệ Vân Chiêu rồi!

Mặc quần áo xong xuôi, Giang Lâm gọi Tuân Thất tới đưa Vệ Vân Chiêu về giường, bản thân Giang Lâm thì đi tới phòng bếp ở phía sau, lấy mấy quả trái cây cộng với một chút rau dưa ở trong bếp, trên đường trở về thừa cơ không có ai liền đổi tất cả thành đồ trong không gian.

Chờ trở về Chiêu Vân Uyển liền bắt đầu buôn bán nước trái cây rau dưa, trong lúc Vệ Vân Chiêu hôn mê đều phải dựa vào uống dược mà sống, đã lâu rồi không được ăn thứ gì khác, hơn nữa độc tố trong cơ thể khuếch tán, cho nên y mới không thể chịu đựng nổi.

Giang Lâm tính toán trước tiên cứ làm chút trái cây cho y uống, lại lấy nước linh tuyền nấu sữa bò, gia tăng chút dinh dưỡng.

Bằng không đến lúc đó mặc dù Vệ Vân Chiêu có tỉnh lại thì cũng phải dưỡng một đoạn thời gian rất dài mới khỏe lên được, nhưng Giang Lâm lại cảm thấy có người sẽ không cho Vệ Vân Chiêu nhiều thời gian như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.