Khóe miệng Lam Huỳnh Sơn co giật, vẻ mặt có chút ửng đỏ không biết là xấu hổ hay là tức giận. Bất quá, Tư đại tiểu thư chúng ta quả thật là biết cách chọc tức người, thật không nể mặt Lam gia một chút nào, trực tiếp lớn tiếng mà khiêu khích, kiêu ngạo, hèn mọn nhìn đám người Lam gia họ. Đúng là không coi Lam gia ông ra gì cả.
Chỉ là một kẻ dưỡng nữ được Tư gia nhận nuôi, không rõ nguồn gốc, thân phận nhưng lại lớn tiếng chỉ trích một trưởng bối như ông, nếu hôm nay ông không ra oai phủ đầu thì cô ta nghĩ ông là con thỏ nhỏ mặc xác cho cô ta chà đạp lên.
“ Tư tiểu thư, cô không nên nói như vậy. Mặc dù Lam gia quả thật tiếp đón chưa chu đáo nhưng nói gì cha tôi cũng được xem như là bậc trưởng bối giống như cha tiểu thư vậy”
Lam Khiết dịu dàng đi lên phía trước nhíu mày không vui nhìn Tư Noãn Y, bất quá nụ cười gió xuân của cô ta vĩnh viễn vẫn mang cảm giác ấm áp, hiền hòa nhưng trong mắt Tư Noãn Y cô đích thị là sự giả tạo cực độ.
Tư Noãn Y thật không hiểu tích cách của vị nữ chủ đại nhân này, nếu trong truyện của cô miêu tả nội tâm nhân vật là một người mưu trí lại rất thẳng thắn, thái độ dứt khoát, yêu ghét rõ ràng nhưng sao ở thực tiễn thì lại khác xa một trời một vực vậy.
Thật khó hiểu...
“ Tư tiểu thư, mặc dù tôi không muốn phá hỏng không khí giữa hai nhà Lam gia với Tư gia các người, nhưng mong tiểu thư xin nhớ nơi đây là Lam gia không phải Tư gia. Nếu tiểu thư thành tâm đến dự tiệc của con gái tôi thì Lam Huỳnh Sơn tôi luôn hoan nghênh người. nhưng ngược lại nếu không phải vậy thì mong, Tư tiểu thư có thể rời đi, Lam gia tuyệt đối sẽ không giữ người.
Đúng là ban đầu chúng tôi đối với tiểu thư có phần thất lễ là lỗi của gia chủ tôi không quản bọn người hầu khiến tiểu thư phải chịu nhiều ủy uất tôi xin thay mặt Lam gia bồi tội với tiểu thư, mong tiểu thư mở lòng rộng rãi bỏ qua cho Lam gia chúng tôi.”
[vỗ tay]
Đúng là kẻ xướng người họa, thật là một đôi phụ tử tình thâm khiến Tư Noãn Y phải ghen tỵ a~.
Lam Huỳnh Sơn lại giờ nói nhiều như vậy không phải là đang lên mặt dạy dỗ cô hay sao? Đầu tiên là lớn tiếng, gầm rù sau đó là một bộ dáng khép nép nhận lỗi, nghĩ bà đây là con ngốc không nhìn ra ẩn ý trong câu nói độc ác của ông ư?
Sai. Sai rồi. nếu ông nghĩ vậy thì chỉ có thể nói tâm cơ của ông vẫn chưa đủ sâu thâm đến nỗi tôi phải khiêng dè ông.
Tư Noãn Y không vội trả lời mà lấy tay nghịch vài lọn tóc của mình, dáng vẻ nhàn nhã nhíu mày nhìn Lam gia chủ, đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp tràn đầy ý cười, khuôn mặt tràn đầy vẻ suy ngẫm, đùa cợt khiến đôi con người trên lầu bất giác nâng khóe môi nở nụ cười quỷ quyệt, ánh mắt tràn đầy hứng thú tìm tòi cô.
Tư Noãn Y, là tiểu công chúa của Tư gia đó sao? Nghe nói cô ta không phải dòng chính thất mà là con riêng của Tư lão gia mang về.
Thú vị....thực thú vị...
So với Lam Khiết kia thì Tư Noãn Y gợi nhiều bí ẩn mâu thuẫn với anh hơn.
Tại sao vậy?
Đáp án này chỉ có anh mới biết.....(Miu: còn tác giả ta nữa chứ *míu môi*)
“ Ế, Lam Khiết cô dám lấy cha tôi ra so sánh với cha cô, quả thật chuyện cười, cô biết cha tôi là ai không? Ông ấy là chủ tịch tập đoàn JP là vua trên thương trường so với cha cô chỉ là một thương nhân nhỏ bé trong vạn người không khác gì một con kiến mà cô dám lấy ra mà đánh đồng. A~ cô nghĩ cha tôi với cha cô là anh em song sinh chắc, xin lỗi cô.... Một người họ Lam người họ Tư làm sao có quan hệ máu mủ, họ hàng ở đây được. Tôi mong cô lần sau đừng có mà lú lẫn nhận nhầm người vậy. Tư gia chúng tôi không chịu nỗi sự tình này, 'ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy được', tôi hy vọng nhị tiểu thư Lam gia - Lam Khiết sẽ không mắc lỗi như vậy, được chứ”
Tư Noãn Y nhẹ nhàng bước đến đưa tay vén nhẹ vài lọn tóc của Lam Khiết ra sau. Ánh mắt cay độc, sắc bén như muốn ăn tươi nuốt sống Lam Khiết.
“ Với lại.....Lam gia chủ tôi đương nhiên sẽ tôn trọng ông nếu ông cũng tôn trọng với tôi. Việc này tôi sẽ bỏ qua cho đám người các ngươi, tuy nhiên.....”
Tư Noãn Y mím môi dừng lại, vẻ mặt khó xử nhìn bọn họ.
Lam Khiết chưa bao giờ cảm thấy tức giận đến như vậy, cho dù kiếp trước cô (LK) chịu không biết bao tổn thương nhưng chưa từng tức nghẹn như bây giờ, mà người làm cho cô tức lại là kẻ địch 'một sống một chết', người cô căm hận nhất Tư Noãn Y.
Lam Huỳnh Sơn lòng xoắn lại, bối rối khi nghe những câu nói mang đầy tính chất châm chọc trắng trợn của Tư Noãn Y khiến ông sầu não không thôi.
“ Tư tiểu thư cứ nói” Lam Huỳnh Sơn cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói
“ Ta có điều kiện, còn là gì thì.....để khi nào bổn tiểu thư nghĩ ra thì hẵng tính. Thôi, ta cũng đói rồi.”
“ Vậy cũng được, bồi bàn đâu...” Lam Huỳnh Sơn lên tiếng gọi bồi bàn gần đó rồi quay sang nở nụ cười hiền hòa nói: ' Tiểu thư thích gì thì cứ phân phó cho cậu ta”
“ đương nhiên bổn tiểu thư sẽ không làm phiền Lam gia các người xử lý việc riêng, cứ thoải mái đi a~”
Tư Noãn Y liếc mắt đưa tình với Hoắc Thần Vũ khiến hắn cảm nhận một trận da gà đang nổi lên, đáp lại sự nhiệt tình của tiểu mỹ nhân chính là khuôn mặt không nóng cũng không lạnh của đồng chí Hoắc chúng ta, trực tiếp ngó lơ cô luôn.
Đúng là ả tiện nhân hám trai....
Đây là suy nghĩ trong lòng của đa số mọi người ở đây.
Quả nhiên là một lũ ấu trĩ, không hổ danh là loài động vật thấp kém chỉ biết nhìn bằng mắt mà không thử dùng cái đầu óc để phán đoán sự vật, vội vàng kết luận khiến cô thật thất vọng. thật không thú vị chút nào!
Bất quá....xem kịch hay trước mắt đã, cô mới không thèm đem đám người ngu xuẩn đó để vào mắt.
Một tia cười lạnh xẹt qua đáy mắt cô tuy nhiên nó lại nhanh chóng được lấp đi bằng vẻ mặt dâm đãng, kiều mị, phong tình của cô nàng Tư Noãn Y khiến không ít người đã bất chi bất giác cử bỏ phòng bị của mình xuống để cô có thể trực tiếp giết mình bất cứ lúc nào.
Đây mới chân chính là kẻ đáng sợ nhất của mọi người.
Không phải biến thái, bệnh hoạn, kẻ xấu xa bởi vẻ bên ngoài mà chính là vẻ vô hại lại luôn biến mình thành cái xấu để mọi người chỉ trích, khinh bỉ. nhưng lại được che giấu bởi lớp mặt nạ hoàn hảo.
--- ------ ------ ------ ------ ------ -------
Trở lại câu chuyện khôi hài của Lam gia nào.
“ Mị Nhi, mấy năm nay con ở bên ngoài nên một chút phép tắc không có sao? Những lời đó con cũng dám nói ư, trong mắt con còn có người cha này không, có gia đình này nữa không?” Lam Huỳnh Sơn tức giận đến run người chỉ vào Lam Mị Nhi quở trách, giống như là đang chửi một tiện nô thấp kém, hoàn toàn không xem Lam Mị Nhi là con gái mình.
Tư Noãn Y lạnh mắt, bên môi nở nụ cười châm chọc, chế giễu: Đây chính là tình cảm của bọn người giới thượng lưu đây, thật đáng cười làm sao? Vốn là lợi dụng con cái làm công cụ để đạt được những thứ tầm thường là địa vị, là tiền tài, thứ danh phận mà một đời con người theo đuổi, không từ thủ đoạn ngay cả 'máu mủ tình thâm' cũng không tiếc lợi dụng để bảo hộ danh lợi của mình.
Hahaha.
Lam Khiết trong lòng cười hả hê, ánh mắt vui sướng nhìn cô em gái quý hóa, cái thứ nghiệt chủng sớm làm cho cô phát tởm kia.
Hoắc Thần Vũ vẫn giữ thái độ không nóng không lạnh nhìn sự việc xảy ra trước mắt mình, giống như hoàn toàn không có liên hệ gì tới hắn, rõ ràng hắn là kẻ đã khơi mào sự tranh chấp mâu thuẫn giữa hai chị em họ, gia đình Lam gia, nhưng từ lúc bắt đầu hắn chưa mở miệng nói một câu nào, chứ đừng nói đến hắn sẽ tốt bụng tới mức giúp đỡ Lam gia dọn dẹp chuyện này.
Vốn là.....vấn đề gia đình của họ đi. Hắn là người ngoài, tốt hơn không nên can dự thì hơn.
Hơn nữa, đây là điều hắn mong muốn thấy, rốt cuộc Lam Khiết này sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào?
Nếu Tư Noãn Y biết được ý nghĩ này của hắn chắc không kìm chế được hét lớn vào mặt hắn: Tiểu nhân đắc chí.
Quả nhiên không hổ danh là nam chính, cực phẩm phúc hắc.
Nhưng....ông trời vốn không chiều lòng người. Hoắc Thần Vũ a~ ngươi tự cầu phúc đi.
“ Vũ, anh thử nói gì đi chứ” Lam Khiết bỗng nhiên hướng Hoắc Thần Vũ mở lời, ánh mắt dò xét nhìn hắn.