Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông

Chương 56: Chương 56: Đến trường




Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

Cửa hàng bột đánh răng thực thuận lợi liền có tin tức, tên vườn trà rốt cục cũng có tin tức —— là vườn trà Dục Tú.

Đồng thời, bột đánh răng từ cổ trà trăm năm, cũng bắt đầu lộ diện tại trà lâu, là tặng phẩm kèm theo.

Bao bì tặng phẩm là một bình sứ trắng nhỏ, mộc mạc đến trên nắp chỉ ấn bốn chữ “cổ trà trăm năm”, cộng thêm đáy bình có hai chữ “Dục Tú”. Bình rất nhỏ, giống hộp son phấn của cô nương gia hay dùng, nhưng nhìn không nữ khí. Tặng phẩm đi, người người đều thích; huống chi tổng cộng cũng chỉ có bảy ngày, căn bản chưa nói tới vuốt mông ngựa linh tinh cái gì.

Những khách nhân thu được tặng phẩm tỏ ra rất vui vẻ.

Nhưng mà, cửa hàng bột đánh răng muốn khai trương còn cần rất nhiều chuẩn bị. Hiện nay chỉ có một cửa hàng, còn lại thủ tục, trang hoàng, nhân viên, thậm chí ngay cả chủng loại bột đánh răng khác nhau, đều còn dừng lại trong trí tưởng tượng của Ôn Luân. Bất quá việc tuyên truyền, nên làm càng sớm càng tốt.

Ôn Luân làm phủi tay chưởng quầy đến thập phần thoải mái, Đại Hùng bận rộn đến cơ hồ chân không chạm đất, may mắn người người đều cho y mặt mũi.

Nguyên bản việc này hẳn là Triệu Tứ đến chạy chân, nhưng mà tân phòng trên núi đều do Triệu Tứ tự mình đốc thúc, nên người rời đi không được. Hoàng Chân ngược lại có thể chạy, nhưng trà lâu cũng không thể không có người, nếu đổi Đại Hùng đi thay, trực tiếp liền dọa chạy ba phần khách nhân.

Ôn Luân cảm thấy: “Chúng ta có nên mời thêm quản gia ở tại phủ thành hay không?”

Đại Hùng nghĩ nghĩ, dựa theo những ý tưởng của tức phụ, mời thêm quản gia là chuyện hoàn toàn tất yếu, gật gật đầu: “Quản gia tốt không dễ tìm, chậm rãi lưu ý đi.”

Ôn Luân ngẫm lại thấy cũng đúng. Cậu hiện tại coi như là bản thân có nhiều nhân mạch. Văn nhân tương giao tuy ít, nhưng mà văn nhân giao tình cũng là rất nghiêm túc. Ôn Luân cùng văn nhân phủ thành đã gặp mặt được vài lần, nhất là những đại gia, có thể không mua mặt Đại Hùng, nhưng là đối với Ôn Luân, lại đều khách khí vạn phần.

Này có thể nói là khí khái văn nhân, cũng có thể nói là tự cho là thanh cao; nhưng sau khi Ôn Luân cùng những người này tiếp xúc liền nhận ra, chẳng qua là đạo bất đồng bất tương vi mưu mà thôi, nói trắng ra là không có tiếng nói chung.

Kỳ thật Ôn Luân cảm thấy chính mình cái học tra này, cũng không có tiếng nói chung gì với một đám nhân vật cấp điện phủ* kia, nhưng không chịu nổi nguyên thân rất bưu hãn nha. Cậu hiện tại ru rú ở trong nhà cũng bị nói thành không nóng nảy, có ẩn sĩ chi phong nha.

*Điện phủ: cung điện + phủ thành, hiểu sơ là vậy, kiểu như mấy người này nổi tiếng từ phủ thành cho đến trong triều đình.

Ôn Luân có đôi khi nghe mọi người ngôn luận, còn đỏ mặt một phen.

Bất quá tìm quản gia quả thật không là một chuyện dễ dàng, chẳng sợ Ôn Luân lộ ra một chút khẩu phong trong đàn văn nhân thực đáng tin kia, cũng không có kết quả tốt gì, thậm chí còn bị người lặng lẽ khuyên bảo: “Quản gia vẫn là tự mình dưỡng mới tốt.”

Ôn Luân lúc ấy không cảm thấy cái gì, nhưng khi quay đầu tưởng tượng. Nhà mình hiện tại dùng người cơ hồ đều là từ Huyện Bá quý phủ đưa tới. Những nhóm tráng hán đều công tác tại vườn trà. Dược viên bên kia chỉ có Hoa Vĩnh cùng một tiểu dược đồng… Ngô, dược viên bên kia cũng cần phải thêm người, không thể để một đại phu nhổ cỏ đến mệt chết đi?

Còn dược đồng, ngược lại tương đối dễ tìm một ít. Ôn Luân ủy thác người môi giới không vài ngày, liền tìm đến năm người, tuổi từ mười ba, mười bốn đến mười bảy mười tám đều có, tay chân lưu loát, bản lĩnh phân biệt thảo dược cũng có thể thông qua khảo nghiệm. Tìm được người cách ngày, Ôn Luân khiến cho đem người đưa đến trên núi đi.

Sau đó dư lại chính là chuyện lớn của Diêu Thanh —— đến trường.

Bản thân Ôn Luân đọc sách trải qua thập phần đơn giản, cha mẹ mang theo vào nhà trẻ, sau đó một đường nhét vào trung học, đại học thì tự mình đi. Nguyên thân đọc sách trải qua càng đơn giản. Nguyên thân sinh hoạt tại thị trấn, cũng không có tại thư viện phủ thành đọc sách; lúc tuổi nhỏ thì mời tiên sinh đến dạy trụ cột, sau khi nhanh chóng học xong trụ cột, liền vào tư thục của thị trấn, do đó liền nhận thức đám người An Lan; sau lại liền bái làm môn hạ của Diêu Đại tiên sinh. Từ đầu tới đuôi đều không cần người quan tâm.

Hiện tại đến phiên cậu đưa con mình, không, là học sinh của mình đi đọc sách, các loại thủ tục loạn thành một đám lộn xộn a! Đây là tại tiền đề thư viện mở ra đèn xanh cho cậu, mấu chốt là Diêu Thanh còn phải học võ, vì thế liền xin học ngoại trú.

Thư viện không phải không có học sinh học ngoại trú, nhưng cái gọi là học ngoại trú kia, đều là tại thư viện thượng khóa vài ngày, sau đó một tháng chỉ về nhà một hai lần. Đây là một phần nhỏ học sinh bản địa ở phủ thành. Đại bộ phận học sinh thư viện đều đến từ mỗi thị trấn chung quanh An Giang thành, thậm chí còn có châu phủ khác, có điều kiện giáo dục không tốt mà tới. Những học sinh trong thư viện này, một năm về nhà cũng chỉ một hai lần mà thôi.

“Mỗi ngày về nhà?” Nguời tiếp đãi Kim tiên sinh sửng sốt, “Hoàn toàn không ở thư viện sao?” Học sinh khác tiến thư viện đọc sách, ước gì cả ngày chui vào biển sách, dư lại tâm tư đều cùng đồng học kéo gần quan hệ, làm tốt quan lộ về sau. Loại học sinh muốn mỗi ngày về nhà, thuần túy học ngoại trú, Kim tiên sinh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Thủ tục khác cũng không có vấn đề gì, Ôn Luân không nghĩ lại vướng ở chỗ này: “Cũng không phải mỗi ngày, nhưng mà hiện tại A Thanh đang học võ, vẫn còn là thời điểm đặt nền móng. Nhà của ta… Tướng công, hy vọng có thể tại trước khi trở về núi, dạy cho hắn nhiều một chút. Chờ đến chúng ta về trên núi, A Thanh phải ở lại trong thư viện. A Thanh tuổi còn nhỏ, còn cần tiên sinh quan tâm nhiều một phần.”

Quan tâm cái gì, hoàn toàn là nói khách khí. Trước kia khi Ôn Luân chưa xuất hiện, Diêu Thanh một tiểu hài nhi bảy tuổi, có thể một người một mình sinh hoạt mấy tháng. Huống chi hiện tại lại lớn thêm một tuổi, tình huống thư viện cũng không phải không xong như vậy, còn có thể mang theo thư đồng… Ôn Luân nhướng mày, cậu thế nhưng quên tìm một thư đồng cho Diêu Thanh.

Ân, bây giờ còn có chút thời gian, nên nhanh chóng chọn một người. Cậu cũng không muốn Diêu Thanh tự mình đi nấu cơm giặt quần áo cái gì đâu.

Việc này Diêu Thanh là có thể tự mình làm, nhưng cậu càng muốn Diêu Thanh hảo hảo đọc sách hơn, sinh hoạt có năng lực tự gánh vác là có thể, bây giờ còn là theo Đại Hùng học chút võ công mới là đứng đắn.

Bạo lực vườn trường cái gì, vô luận là văn đấu hay là võ đấu, Ôn Luân đều không muốn Diêu Thanh bị người khi dễ. Phương diện văn đấu không có nhiều vấn đề lắm. Phương diện võ đấu, phủ thành lớn như vậy, trên mặt quản lý của thư viện phải là sẽ không xuất hiện sơ hở lớn như vậy, nhưng mà vạn nhất đâu? Ai cũng không thể cam đoan vạn nhất không phải sao?

Lại nói, luyện võ cường thân, trừ bỏ giống cậu tập thể dục theo đài ra, thư sinh khác muốn đứng đắn nhập sĩ, đều là phải muốn có một chút võ nghệ. Khi dễ một đứa bé còn không phải như một bữa ăn?

Kim tiên sinh nghe xong lý do của Ôn Luân, nhìn nhìn Diêu Thanh lại so hài tử tám tuổi bình thường còn muốn lùn hơn, tỏ vẻ lý giải. Diêu Đại tiên sinh, Ôn Luân, Diêu Thanh, ba cái tên này đã cấu thành một câu chuyện trong vòng luẩn quẩn văn nhân tại phủ thành, có thể nói mọi người đều biết. Kim tiên sinh chỉ cần nghĩ đến một hài tử nhỏ như Diêu Thanh vậy, lập tức phải rời đi ngôi nhà quen thuộc, một mình sinh hoạt tại trong thư viện, cũng rất là cảm khái.

“Chuyện này ta cùng viện trưởng thương nghị một chút, hẳn là không có nhiều vấn đề lớn. Ôn tiên sinh nhà ngay tại bên cạnh thư viện đi?”

“Vâng, tới lui rất gần.” Ôn Luân năm đó còn rất hâm mộ đồng học có nhà ở gần trường, đối với cái loại trường hợp, khi bản thân phải nhọc nhằn lết đến trường, đồng học ở tại bên cạnh chỉ vừa mới rời giường chuẩn bị, tỏ vẻ ra các loại hâm mộ ghen tỵ hận!

Bởi vì không thể lập tức đưa ra kết luận, Kim tiên sinh chỉ có thể an bài hai người đi thăm quan thư viện một ngày.

Ôn Luân nhìn xem thập phần cẩn thận, không chỉ bàng thính mấy lễ khóa, còn đi thăm ký túc xá học sinh, trọng điểm khảo sát là tình huống vệ sinh của quán cơm cùng đồ ăn. Diêu Thanh tuổi nhỏ, còn tại tuổi đang lớn, thức ăn cũng không thể kém. Vạn nhất kén ăn mà nói, lớn lên không cao thì phải làm sao? Nữ nhân lớn lên không cao, còn có thể gọi là chim nhỏ nép vào người; nam nhân nếu lớn lên không cao, kia căn bản là nhị đẳng tàn phế đó!

Vạn nhất chờ về sau Diêu Thanh vào triều đình, cùng nhóm đại nhân khác giao lưu, nhân gia một đám đều phải nhìn xuống Diêu Thanh? Ôn Luân cảm thấy cái này liền không thể nhẫn nhịn! Nhưng mà chẳng sợ là tại An Giang thành phồn hoa như vậy, Ôn Luân cũng luôn không tìm thấy sữa dê, càng miễn bàn đến sữa bò a.

Kết quả, tình huống của quán cơm trong thư viện so với những việc Ôn Luân trải qua, quả thực là công trình đầy lương tâm nha.

Ôn tiên sinh tỏ vẻ, không cần lo lắng tiểu hài tử không thích ăn cơm nha! Được rồi, Diêu Thanh kỳ thật trừ bỏ có hơi nhiều vấn đề muốn hỏi ra, thật sự là một hài tử phi thường bớt lo. Nếu tại trong thư viện bị dạy cong, cẩn thận cậu liền thả tiểu gấu mèo ra liều mạng!

Kim tiên sinh đang ăn cơm, cảm thấy đột nhiên phát lạnh, ngẩng đầu nhìn Ôn Luân đối diện, lộ ra một cái mỉm cười hiền lành nhìn hắn, hắn cũng phản xạ mà cười đáp lại: “Thư viện gần bờ sông, thời tiết so với địa phương khác càng lạnh hơn một ít. Ôn tiên sinh phải chú ý nhiều hơn.”

Ôn Luân gật gật đầu: “Đa tạ Kim tiên sinh nhắc nhở.”

Văn nhân là một đám người không quan tâm đến mọi việc nhất trên thế giới, nhưng đó cũng là một đám người biết chú trọng nhất. Khi bọn họ không quan tâm, quả thực màn trời chiếu đất, mao lư túp lều đều có thể thành các loại thi hứng đại phát. Nhưng là khi họ chú trọng, tựa như thư viện này, diện tích cực lớn, hoàn toàn không thua những đại học tổng hợp ở hiện đại. Đại học tổng hợp còn bởi vì quan hệ tới giá đất mà phải phân ra vài cái học khu nha!

Thư viện thì không cần lo. Thư viện liền chiếm cứ một chỉnh mảnh đất cực lớn, bao quát một đoạn bờ sông, có bến tàu của mình, có thuyền riêng của mình —— còn không chỉ có một con thuyền, có các loại kiến trúc lâm giang, đình đài lầu các cái gì cần có đều có. Bởi vì chèo thuyền trên sông là một chuyện cực kỳ phong nhã.

Ôn Luân tốn ba ngày, mới đem thư viện sờ soạng hết.

Sau đó, cậu cũng nhận được câu trả lời khẳng định từ thư viện, vì thế ngày hôm sau Diêu Thanh liền phải đi học.

Buổi sáng, Diêu Thanh như trước sáng sớm đứng lên đi theo Đại Hùng luyện công sớm. Chờ đến khi Ôn Luân đứng lên, Diêu Thanh đã kết thúc luyện công, vội vã chuẩn bị đi đến trường.

Ôn Luân vội nói: “Từ từ, ta đưa con đi.”

Diêu Thanh lần đầu tiên phản đối cậu: “Có Đại Hùng thúc đưa con là được!” Nhóc hoàn toàn có thể tự mình đi, Kim tiên sinh ở thư viện nói sẽ đứng trước cổng chờ nhóc. Nhóc nhận ra được tiên sinh nha.

Với lại: “Tiên sinh nhanh lên, con sắp đến muộn rồi!”

Ôn Luân đánh răng, lau mặt một phen, trực tiếp nhảy lên lưng tức phụ của tiểu mao lư: “Đi!”

Tức phụ của tiểu mao lư: “Ân ngang~”

Đại Hùng mang theo Diêu Thanh ngồi lên tiểu mao lư: “Đi thôi.”

Sau đó dọc theo đường đi, Đại Hùng nhìn Ôn Luân đem tóc của mình cột xong, đem quần áo chỉnh lý tốt, chờ đến cổng thư viện, tức phụ lại là một bộ thư sinh nhẹ nhàng.

Ôn Luân đến thư viện, làm một việc duy nhất chính là đem Diêu Thanh giao cho Kim tiên sinh.

Diêu Thanh đi theo Kim tiên sinh vào thư viện. Ôn Luân không cùng đi vào, tại trước đại môn đứng thật lâu.

Đại Hùng ôm tức phụ, vỗ nhẹ lưng cậu: “Đừng lo lắng. Buổi tối là có thể nhìn thấy A Thanh.”

Ôn Luân gật gật đầu: “Cũng đúng, cũng không biết vì cái gì, ta cảm thấy có chút xót xa trong lòng.” Loại cảm giác con của mình đi theo dã nam nhân cũng không quay đầu lại nhìn mình này, đến cùng là xảy ra chuyện gì a?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.