Y Đạo Quan Đồ

Chương 97: Chương 97: Hào môn ân oán (1 + 2 + 3)




Trương Dương nói: “Nói như vậy thì An Đức Minh cũng không phải là một người xấu!”

Hình Triêu Huy mỉm cười: “Có phải là người xấu hay không thì không phải chúng ta có thể dùng cảm quan của mình để nhận định. Có thể hắn tốt với gia tộc hắn nhưng chưa chắc với bên ngoài cũng như vậy. Muốn xem hắn có làm tổn hại tới lợi ích của của Hồng Kông, lợi ích của quốc gia hay không? Ta đã nói với ngươi rồi, những cán bộ quốc gia chúng ta chỉ cần một thứ, đó là chứng cứ!”

Dạ Oanh nói: “Trong phòng ngủ An Đức Phong có một bộ máy tính, rất nhiều sự việc bí mật hắn đều lưu lại trên đó!”

Hình Triêu Huy nó: “An ninh của An gia phải nói là thực sự quá tốt, toàn bộ khu nhà đều được lắp đặt camera. Đợi khi buổi tiệc bắt đầu, chúng ta sẽ phụ trách vấn đề làm rối loạn hệ thống an ninh, các ngươi phụ trách lẻn vào, nhất định trong thời gian quy định phải hoàn thành nhiệm vụ!”

Hình Triêu Huy nói: “Hành động cụ thể sẽ do Dạ Oanh hướng dẫn ngươi, ta sẽ chỉ huy ứng biến tình hình.”

Trương Dương hỏi: “Có đúng là xong việc này là sẽ hoàn thành nhiệm vụ không?”

Hình Triêu Huy gật đầu nói: “Không sai! Chuyện này làm xong, ngươi sẽ không còn việc gì, ta sẽ mau chings an bài ngươi trở về nội địa, đáp ứng chuyện của ngươi, đồng thời cũng sẽ thanh toán chi phí.” Hắn không bỏ qua cơ hội để tung mồi ra, mồi càng lớn sức hút với thằng nhãi này các nhiều, càng tạo cho hắn động lực để hoàn thành công việc. Nói xong Hình Triêu Huy đứng dậy nói: “Ta còn có việc khác. Dạ Oanh! Có vấn đề gì ngươi chỉ đạo hắn!”

Hình Triêu Huy đi rồi, Dạ Oanh liếc mắt nhìn Trương Dương: “Hiện tại ta muốn nói cho ngươi mấy quy tắc thế này, thứ nhất là nguyên tác bảo mật, tất cả hành động ngươi tham dự cùng đội quốc an phải tuyệt đối giữ bí mật nghiêm ngặt, vô luận là lúc nào, ở đâu cũng không được tiết lộ cho bất kỳ ai. Nếu không thì hậu quả của ngươi sẽ rất thê thảm.”

Trương Dương khinh khỉnh cười, Dạ Oanh lại nói tiếp: “Thứ hai, ngươi tuy rằng là thành viên tạm thời, nhưng cũng phải nhớ kĩ, lợi ích của tổ quốc vĩnh viễn phải đặt lên hàng đầu, ngàn vạn lần đừng có đem điều đó đặt xuống phía dưới lợi ích cá nhân ngươi.”

“Sao nghe có chút giống mùi xã hội đen thế nhỉ!”

Dạ Oanh không thèm để ý tới lời châm chọc của hắn: “Ta đối với ngươi sẽ huấn luyện một chút, cho ngươi có thể tường tận hiểu thế nào là công tác tình báo.”

Dạ Oanh cùng Trương Dương đi tới văn phòng, nếu Trương Dương đã là thành viên của tổ chức, vậy thì cũng cần phải trang bị cho hắn.

Trương Dương rất nhanh chóng phát hiện ra cục quốc an xuất thủ thực sự là mạnh tay, để cho hắn tham dự buổi tiệc mừng thọ An lão này, đã chuẩn bị riêng cho hắn một bộ y phục, từ áo sơ mi tới bộ veston, từ giầy tây tới cà vạt, tất cả đều là hàng có đẳng cấp, ngẫm lại thì thực sự là có ngồi ở cái ghế cán bộ phụ cấp cả đời cũng không được đãi ngộ như thế.

Dạ Oanh đưa một cái đồng hồ đeo tay, chiếc đồng hồ này là đã được đặc chế qua, không chỉ đơn thuần với chức năng cơ bản của một chiếc đồng hồ là hiển thị thời gian, mà nó còn là một cái máy chụp hình mini, micro và có gắn thiết bị định vị. Đây là vì trong tiệc mừng thọ An lão không cho phép khách nhân mang điện thoại vào nên phải trang bị cho chiếc đồng hồ như thế. Ngoài ra, chiếc đồng hồ còn có thể phóng tia laser, cắt kim loại, cái này là lấy ý tưởng từ bộ phim điệp viên 007, cục khoa học hình sự nghiên cứu phát triển thành.

Trương Dương đeo cái đồng hồ lên tay, ngắm nghía rồi cười nói: “Có cảm giác giống Tôn Ngộ Không đeo vòng kim cô quá, đeo vào hẳn không thể thoát khỏi thần chú của các ngươi rồi.”

Dạ Oanh nói: “Chỉ là phương tiện liên hệ thôi, không phải suy nghĩ nhiều! Ngươi cũng không cần phức tạp hóa nhiệm vụ lên, chúng ta an bài ngươi vào tiệc mừng thọ chủ yếu là yểm hộ cho hành động của ta. Còn lại ngươi không cần phải lo lắng.”

“Nghe thì hình như đúng là đơn giản thật!”

“Ngay cả chuyện này ngươi cũng cảm thấy khó không?”

Trương Dương có hứng thú nhìn Dạ Oanh: “Ta nói nha đầu, có đúng ngươi cứu ta là ngươi không?”

Dạ Oanh đạm nhiên cười nói: “Ta là chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, không cần phải cảm ơn, cũng không cần phải coi ta là ân nhân cứu mạng. Bất quá phản ứng của ngươi coi như linh hoạt, với cự ly gần như thế mà vẫn có thể né được đường đạn của sát thủ.”

Trương Dương có chút nghi hoặc: “Ngươi cũng thấy tại sao không hạ hắn sớm?”

Dạ oanh nói: “Ta là muốn kiểm ta một chút, người được lựa chọn đến tột cùng có phải là một tên như thế nào?”

“Giả như ta phản ứng chậm một chút vậy thì bây giờ hẳn là toi mạng rồi?”

“Vậy thì chứng minh ngươi không thích hợp cho kế hoạch của chúng ta, chết không đáng tiếc!” Dạ Oanh lạnh lùng đáp.

Trương Dương trong lòng thầm mắng đúng là đò tiểu kỹ nữ máu lạnh, bất quá nghĩ lại, bây giờ còn ai nói tình với nghĩa nữa chứ. So ra mà nói, Trương đại quan nhân thích cải kiểu đấu tranh bằng trí tuệ và tâm lý trên quan trường, đánh mà không đánh, không đánh mà thắng. Công tác của cục quốc an tuy rằng rất kích thích, bất quá nguye hiểm không ít, không thích hợp cho một người bình thường. Hắn mỉm cười nói: “Có thể hỏi ngươi một chuyện riêng được không? Ngươi tên gì?”

“Ngươi hỏi cái tên nào? Ta rất nhiều thân phận, cũng rất nhiều tên!”

“Hiện tại đó!”

“Liv! mẹ là người Pháp, cha là người Trung Quốc. Gia tộc đằng ngoại kinh doanh giầu mỏ tại Trung Đông, tài sản khoảng hơn hai trăm triệu đô la.” Dạ Oanh vừa nói vừa đưa ra một bản hộ chiếu cho Trương Dương.

Trương Dương nhìn một chút cái hộ chiếu, bất quá trên đó toàn là tiếng ngước ngoài, hắn không hiểu gì, chỉ thấy một cái ảnh chụp đó là Dạ oanh, trong đầu nghĩ hẳn là thân phận này của nàng do cục quốc an tạo ra.

Dạ Oanh nói: “Sau này ta sẽ lấy thân phận bạn gái ngươi cùng dự tiệc mừng thọ An Lão!”

Trương Dương trợn mắt: “Ta kháo, không đến mức ấy chứ? Có ma mới tin điều này?” Hắn từ lúc sống lại tới giờ bây giờ mứoi tới Hồng Kông lần đầu, làm sao có thể quen biết một cô bạn gái thân phận thế này? Lẽ nào cho rằng người khác đều ngu si cả sao?

Dạ Oanh nói: “Chúng ta là quen biết ở Bắc Kinh, lý lịch cảu ta cũng từng tới Bắc Kinh du lịch rồi. Sự cố trời mưa ở cố cung, cho nên kết duyên!”

Trương Dương nghe xong thực sự là bái phục năng lực dựng chuyện của đám người cục quốc an này, thế nào lại nghe giống cố sự của hắn và Giai Đồng thế, Trương Dương nói: “Hình như vẫn hơi quá mức nhỉ… Hiện tại quan hệ đã phát triển tới mức nào rồi?”

Dạ Oanh đạm nhiên nói: “Ta là hôn thê của ngươi!”

“Cái gì?” Trương Dương suýt thì lòi cả tròng mắt ra ngoài.

Biểu tình của Dạ oanh vẫn ung dung: “Cũng không phải là hôn thê thật đâu, chỉ là lấy thân phận để cùng ngươi tham dự thọ yến của An Lão thôi! Ngươi yên tâm, vì lợi ích quốc gia, ta chịu thiệt thòi một chút cũng không sao.”

“Hiện tại là ta ủy khuất mới đúng, một đời anh danh cảu ta bị hủy hoạt trong tay ngươi thì có, sau này các cô nương xinh đẹp thấy ta còn không lảng đi sao? Ta vẫn còn độc thân đó, mẹ kiếp, thật là quá oan uổng mà.”

“Không có việc gì, chờ xong chuyện này coi như chúng ta chia tay thôi! Hiện tại coi như ta giúp ngươi lý giải nhân vật trọng yếu bên An Chí Viễn!”

Tuy rằng đã quá nửa đêm, An Chí Viễn vẫn không thể nào ngủ được, lão vẫn đang ngồi trong phòng làm việc. Con trai thứ hai An Đức Phong, con trai thứ năm An Đức Hằng đều lẳng lặng đứng ở đó. Cả hai đều đã trưởng thành, nhưng trước mặt phụ thân vẫn cực độ cung kính, quy củ.

An Chí Viễn hút một hơi dài trên cái tẩu thuốc. Chậm rãi nhả khói, thanh âm lão trầm thấp: “Gần đây An gia chúng ta xảy ra rất nhiều chuyện ta nghĩ hẳn là các ngươi rõ ràng.”

An Đức Phong nói: “Cha! Nhất định có kẻ nhằm vào An gia chúng ta, chúng muốn lật đổ An gia!”

An Chí Viễn thấp giọng nói: “Những năm gần đây, ta có không ít bằng hữu, cũng không ít cừu nhân, nhưng bằng hữu thì còn sống mà cừu nhân thì đã chết cả.” Lão dừng lại một chút, nhả một màn khói dày đặc: “Ta rửa tay chậu vàng đã hai mươi năm, hai mươi năm nay ra sức làm sạch hóa An gia, các ngươi biết vì sao không?”

Không ai đáp lại hắn.

Thanh âm An Chí Viễn đột nhiên lớn hơn: “Bởi vì gia gia các ngươi ngày xưa là một thổ phỉ, gia gia các ngươi không ít lần nói với ta làm thổ phỉ không thể có tiền đồ, làm thổ phỉ, làm cường đạo chỉ càng làm cho tổ tiên phải hổ thẹn, làm cho tử tôn phải gánh nhận lấy áp lực nặng nề và sự kì thị từ người khác. Gia gia các ngươi muốn ta làm cho An gia trở lên vinh quang. Trước kia ta cũng cho rằng làm xã hội đen rất uy phong, thế nhưng sau này ta phát hiện ra, đi trên con đường này làm cho bản thân trở lên máu lạnh, nhưng lá gan lại ngày càng nhỏ đi. Không phải ta sợ chết, nếu chỉ một mình ta chết thì không sao, nhưng ta còn có các ngươi, có vợ, những đứa cháu khả ái. Ta không thể bỏ được!”

An Chí Viễn đã rất lâu rồi mới lại nhắc ề người vợ của lão: “Sauk hi mẫu thân các ngươi qua đời, ta rốt cuộc cũng minh bạch điều này. Ta quyết định triệt để thay đổi tất cả, ta muốn rời ra khỏi tính phong huyết vũ giang hồ! Các ngươi biết ta đã phải gian nan như thế nào, biết ta đã phải cố gắng thế nào để có ngày hôm nay không?”

Ánh mắt sắc bén của lão nhìn lên An Đức Phong: “Đức Phong! Ghi chép báo cáo hàng hóa ở càng thế nào?”

Sắc mặt An Đức Phong thay đổi, hắn nhấp hé miệng nói: “Đều lưu trong máy tính, lát nữa con sẽ in ra rồi chuyển cho cha!”

“Ngươi có phải cho rằng ta là lão hồ đồ rồi không? Gặp chuyện gì phát sinh, chỉ có thể giả bệnh trốn tránh? An gia không cần cái lão già này nữa hả?”

“Cha! Thế nào cha lại nói thế?” Trên mặt An Đức Phong trấn định ung dung, nhưng trong lòng lại đang cảm thấy bất an, hắn không biết là lão gia tử đã nghe được cái gì.

Bàn tay An Chí Viễn đập mạnh xuống mặt bàn: “Vô liêm sỉ! Tới giờ mà ngươi vẫn còn muốn gạt ta sao? Ngươi với hội Tam Hợp ngầm giao dịch, ngươi giúp bọn chúng vận chuyển thuốc phiện lậu, buôn vũ khí, ngươi nói có hay không?”

An Đức Phung lắc đầu: “Không có! Tuyệt đối không có!”

An Chí Viễn trầm ngâm hút cái tẩu thuốc, giọng điệu trầm thấp hơn: “Ngươi cùng tên Vương Triển kia là quan hệ thế nào? Ngươi không biết hắn là người của hội Tam Hợp hay sao?”

An Đức Phong lặng lẽ không nói gì, qua một lúc mới nói: “Cha! Chúng ta có thể rửa sạch, tại sao người khác thì không? Hắn cũng chỉ là làm ăn bình thường, hắn hợp tác cùng chúng ta không làm những hoạt động bất hợp pháp, nếu thu được lợi nhuận thì không có gì là không thích hợp. Con chỉ cung cấp bến bãi cho hắn vận chuyển, tuyệt đối không làm điều gì phạm pháp.”

“Hội Tam hợp lợi dụng Vương Triển kéo ngươi xuống nước, làm cho ngươi muốn ngừng cũng không ngừng được, khiến cho sản nghiệp của An gia vô duyên vô cớ bị bôi đen. Ngươi thực sự làm cho ta quá thất vọng.”

An Đức Phong thấp giọng nói: “Cha, con không tham dự bất luận một sự tình gì của hội Tam Hợp. Thế nhưng cha cũng nên hiểu, hiện tại đã là thời nào, nhưng phương thức kinh doanh của cha đã không còn thích ứng nữa rồi. Sản nghiệp An gia khổng lồ như thế, con cũng chỉ là sự phát triển toàn cục của An gia mà thôi.”

“Vì An gia? Ta cho rằng ngươi vì lợi ích bản thân ngươi thì có. Đức Phong đừng có để ta tra ra ngươi làm tổn hại tới lợi ích của gia tộc, nếu như điều đó xảy ra, hoặc như chuyện của đại ca ngươi mà có liên quan tới ngươi, thì lúc đó ngươi đừng trách ta!”

Sắc mặt An Đức Phong tái nhợt: “Cha, con làm mọi việc là vì An gia, tuyệt đối không làm những việc như thế!”

“Đi ra ngoài hết! Cút hết cho ta!”

An Đức Phong còn muốn nói gì, An Đức Hằng đã kéo cánh tay hắn đi ra ngoài, ý bảo đừng có nói gì thêm lúc phụ thân đang tức giận.

An Chí Viễn ngồi một mình dưới ngọn đèn tờ mờ, cả người lão tựa hồ đi già nua rất nhiều, lão cầm lấy điện thoại muốn gọi, thế nhưng bấm được vài số liền dừng lại, trầm ngâm suy nghĩ cái gì đó một hồi lâu. Rốt cuộc lại cúp máy, nhắm hai mắt lại, tựa lưng vào ghế thở dài.

Trên sân thượng của biệt thự An gia, hai huynh đêh An Đức Phóng cùng An Đức Hằng đứng yên. Bỗng nhiên An Đức Phóng hút hết điếu thuốc rồi vứt đầu lọc xuống đất, túm cổ áo An Đức Hằng: “Lão ngũ, có phải ngươi đã sớm biết thân phận Vương Triển phải không? Ngươi biết hắn là người của hội Tam Hợp?”

An Đức Hằng nhẹ nhàng gỡ hai bày tay An Đức Phóng ra, trên mặt mang vẻ tươi cười vô tội: “Nhị ca, ta cũng quen hắn cùng lúc với ngươi. Ta lại rất ít quan hệ với hắn, làm sao ta biết được. HIểu hắn hơn ta là huynh mới đúng chứ?”

“Nếu như không phải là ngươi nói đã điều tra qua bối cảnh hắn, không có vấn đề gì, thì thế nào ta lại cho hắn thế máy bay, thuê sân bãi, thuê cảng? Thế nào tự nhiên lại thành có quan hệ với hội Tam Hợp?”

“Nhị ca ngươi vốn biết ta đối với làm ăn không hề có hứng thú mà. Ta thừa nhận là bản thân điều tra có chút xơ xẩy.”

An Đức Phong buồn bã nói: “Lúc xảy ra chuyện ta đã có linh cảm không tốt, thật không ngờ…” Hắn thở dài nhìn ra phía xa xa, An Đức Hằng đứng phía sau nhìn bóng lưng An Đức Phóng mà trong mắt hiện lên một ta băng lãnh vô tình.

“An cục, ngươi có thể nói rõ ràng tại sao tài khoản cá nhân ngươi đột nhiên lại tăng nhiều thế không?

“Ngươi nói là sáu ngàn vạn? Sáu ngàn vạn đối với An gia chúng ta mà nói căn bản chẳng là gì cả?”

“Thế nhưng ngươi là một cảnh sát, không có tham dự vào công việc làm ăn của An gia, trước nay tài khoản của ngươi hoàn toàn là tiền lương.”

An Đức Minh nở nụ cười: “Ta bỗng nhiên nhớ một điều, ta muốn làm một tên bại gia tử, cho nên ta tìm bọn họ đòi tiền, bọn họ cho ra, đơn giản thế thôi!”

“Ngươi nói dối! Món tiền này là một nữ nhân tên Phó Dĩnh chuyển cho ngươi, nữ nhân này là thành viên của hội Tam Hợp, sau khi cô ta chuyển tiền cho ngươi không lâu thì qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ!”

“À? Nếu thế hẳn là có kẻ muốn giá họa cho ta!”

Biểu tình của An Đức Minh vẫn bình thản như cũ: “Trong mắt ban nội vụ các ngươi, bất luận kẻ nào cũng có thể dùng tiền mua được thì phải? Sáu ngàn vạn đối với các ngươi nhìn có thể rất lớn nhưng đối với ta, đối với người của An gia, nó chẳng có ý nghĩa gì hết, ta căn bản không để vào mắt, hẳn là có kẻ muốn hãm hại ta!”

“An Đức Minh, nếu như chúng ta không đủ căn cứ xác minh thì chúng ta cũng không tìm đến ngươi làm gì, chúng ta có lý do hoài nghi ngươi có quan hệ với hội Tam Hợp. Ngươi tốt nhất là mau chóng nói rã, giúp chúng ta điều tra những giao dịch sau màn, chỉ có như vậy sau này ở trước tòa chúng ta mới có thể xin giảm án cho ngươi được!”

An Đức Minh cười khinh: “Các ngươi đem ta giam ở cái chỗ này, không cho người nhà của ta thăm, ngày đêm làm phiền ta, muốn bắt ta nhận tội sao? Đừng quên ta là cảnh sát, tất cả những biện pháp của các ngươi ta không biết sao? Muốn ta thừa nhận cái chuyện ta không làm sao? Nằm mơ đi!”

Ngày mừng thọ An Chí Viễn, tiết trời rất tốt, trời xanh, thi thoảng có ít mây, khá là mát mẻ. Biệt thự An gia nằm khu vực biệt thự cao cấp đảo nước cạn trông đổi khác hoàn toàn, khắp nơi đều treo đèn lồng đỏ, một bầu không khí vui vẻ hối hả tràn ngập. Bãi đỗ xe là hàng loạt những chiếc xe cao cấp nối đuôi nhau. Cũng theo yêu cầu của chủ nhận, khách nhân tới dự tiệc không được mang bất cứ phương tiện liên lạc thông tin gì.

Tầm bốn rưỡi chiều, một dãy xe sang nối đuôi nhau chạy tới khu biệt thư cao cấp.

Tên xe cũng đủ hấp dẫn ánh mắt người ta, mấy nam nữ thanh niên là khách nhân đến đây ánh mắt đều hướng về đoàn xe thể thao này. Đối với đám con em quý tộc mà nói, am hiểu tên xe, dòng xe cũng là một biểu hiện của sự quý tộc. Rất nhiều người nhận ra, chiếc xe kia là chiếc xe mới nhất gần đây được rao bán với mức giá trên trời, trên đó còn có chữ kí của tay đua vua F1.

Cửa xe mở ra, một đôi chân thon dài, trăng như ngọc nhẹ nhàng đặt xuống đất. Liv mặc một bộ đầm ngắn màu đỏ lộ ra đôi chân dài miên man, giống như một đóa hoa hồng nở rộ trước mặt mọi người. Mái tóc được kết như một đóa hoa sen, làn da trắng như một người châu Âu đích thực. Trang phục bó sát khiến cho từng đường cong lả lướt phô diễn hoàn toàn dưới ánh mặt trời. Cặp mông tròn trịa theo từng nhịp bước đi mà như ẩn như hiển, cái eo thon cùng bầu ngực dưới màu đỏ của chiếc đầm như hỏa diễm vũ động. Đôi mắt xanh biếc của nàng đưa một vòng trước mắt khiến cho ánh mắt của đám nam nhân trở lên nóng rực.

Trương Dương cũng theo sau nàng bước xuống xe, thằng nhãi này lần đầu tiên mặc Tây phục lại đeo nơ thế này, cảm giác thật khó chịu, giống như bị trói gô cổ lại vậy, thật sự là không thích ứng được, hắn kéo giãn cái nơ ra một chút, thở phào một hơi dài nhẹ nhõm.

Đôi mắt xinh đẹp của Liv nhìn về phía hắn, miệng nở một nụ cười ấm áp đầy yêu thương, tiến về phía hắn nếp vào bên người hắn. Hai người khoác tay nhau, đôi môi đào ghé sát lên tai hắn, bên ngoài nhìn vào thật giống đôi tình nhân đang âu yếm tình cảm, kỳ thực Dạ Oanh nhẹ giọng nhắc nhửo hắn: “Ngươi tự nhiên vào một chút!”

Trương Dương nguyên bản thấy nàng như vậy cũng có chút mơ màng, bất quá hắn lập tức tỉnh táo lại ngay, đây chỉ là đang đóng kịch, người ta nói nữ nhận là một diễn viên bẩm sinh, Dạ Oanh này thì càng không phải nói, bản thân nàng ta là một điệp viên, chắc chắn là một diễn viễn đẳng cấp siêu sao rồi.

Dạ Oanh đi đuôi guốc có gắn hạt kim cương, người sáng suốt có thể nhìn ra đôi guốc này giá trị bất phàm, đã có người bắt đầu dò hỏi xem thân phận Liv là gì.

Nữ nhân chính là trang sức tốt nhất cho nam nhân, có :iv bên cạnh, tự nhiên Trương Dương cũng trở thành mục tiêu chú ý của rất nhiều người. Bình tâm mà xem xét, tiểu tử này mặc dù cao to đẹp trai, mặc đồ tây vào trông rất phong độ anh tuấn nhưng lại thiếu đi cái gọi là khí chất thượng lưu. Biểu tình trên mặt cố làm ra vẻ lại càng khiến cho người ta có cảm giác giống xã hội đen. Cái này có thể nói là lưu manh mặc long bào cũng không giống thái tử được.

Liv không nhin được ghé sát vào tai hắn hỏi: “Sao ngươi mất tự nhiên thế?” Người bên ngoài nhìn vào thì là đôi tình nhân trẻ tuổi này đang chìm đắm trong tình yêu. Liv cũng nhanh chóng phát hiện ra bọn họ đang hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.

Đối với Trương Dương thì hắn không tự nhiên là bởi hắn không thích thân mật với cô nàng điệp viên này một chút nào.

Đưa thiệp mời của An Lão ra, sau đó để cho nhân viên an ninh kiểm tra. Tuy rằng thời gian đã về chiều thế nhưng thủ tục cũng khá công phu chặt chẽ. Tân khách đi vào phải thông qua kiểm tra vũ khí cùng điện thoại không khác gì kiểm tra ở sân bay.

Bước vào trong bữa tiệc, Liv kéo tay Trương Dương đi về phía đám người An gia phía trước.

An Chí Viễn đang đứng giữa nói chuyện vui vẻ với mấy người xunh quanh, biểu tình trên mặt của lão không chút gì giống như đang bệnh cả, có thể thấy được tố chất mạnh mẽ của lão tới mức như thế nào. An Ngữ Thần hôm nay mặc váy, áo sơ mi trắng may kiểu cách, thoáng nhìn qua thật giống như một nữ sinh. Thấy Trương Dương cùng Liv khoác tay nhau đi tới, nàng hơi sửng sốt một chút, thật không thể ngờ được thằng nhãi này vừa mứoi tới Hồng Kông đã câu được một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành như thế. Nhìn hình dáng Liv thì rõ ràng là có huyết thống châu âu, An Ngữ Thần đi tới chỗ hắn mỉm cười cao giọng nói: “Sư phụ! Ngươi thật đúng giờ a!”

Trương Dương cười cười, đang chuẩn bị giới thiệt nàng và Liv thì đã nghe Liv cất tiếng: “Darling, ta thế nào không biết ngươi còn có một vị đồ đệ xinh đẹp như thế này nhỉ?” Hàng mày chau lại, đôi mắt đẹp khẽ hơi có chút bất mãn, phong tư ấy khiến chon gay cả mấy nữ nhân gần đó cũng bị hấp dẫn, An Ngữ Thần cười đầy thầm ý.

Trương Dươgn lúc này mứoi giới thiệu: “Tiểu Yêu! Đây là Liv. Còn đây là Tiêu Yêu – đồ đệ của ta, cũng là cháu gái cảu An Lão tiên sinh!”

Liv ôm cánh tay hắn, khuôn mặt xinh đẹp xấu hổ lép vào vai hắn: “Trương Dương! Vì sao không giới thiệu quan hệ của chúng ta…”

An Ngữ Thần thực sự là cũng rất hiếu kì, không biết cô nàng xinh đẹp này có quan hệ thế nào với Trương Dương.

Trương đại quan nhân rốt cuộc cũng nói ra trong vè ngại ngùng: “Liv là vị … hôn thê của ta!”

An Vũ Thần bật cười khanh khách: “Ngươi vừa mới tới Hồng Kông, thế nào sao lại đã có một vị hôn thê thế?”

Trương Dương mỉm cười nói: “Chúng ta quen nhau từ lúc còn ở Bắc Kinh. Một lần đi thăm cố cung, trời mưa vô tình đã tác hợp chúng ta.” Thằng nhãi này kể lại với một giọng đầy xúc cảm, nói dối xong mà cảm tưởng chính bản thân hắn cũng phải tin mất.

Liv như con chim nhỏ nép sát vào hắn mang theo vài phần ngường ngùng cùng hạnh phúc, làm cho Trương Dương không tự chủ được mà thắc mắc rằng không biết có phải mình đang chìm đắm trong tình yêu hay không. Trong mắt AN Ngữ Thần thì chắc chắn là tên tiểu tử kia lại dùng thủ đoạn để lừa gạt con gái nhà người ta mà thôi.

An Đức Hằng thấy Trương Dương đi tới, để ý thấy hắn hôm nay ăn mặc thực sự là rất trang trọng, lịch sự. Nhìn Trương Dương, nhưng ánh mắt lập tức bị thu hút bời Liv, hắn hơi sửng sốt một chút sau đó mỉm cười nói: “Vị tiểu thư này xem rất quen, hình như chúng ta đã từng gặp nhau?”

“Mùa hè năm nay, tại casino Ma Cao, lúc đó ngài đang thua cha ta hai mươi mốt điểm.”

An Đức Hằng trợn hai mắt: “Ồ, thì ra là nữ nhỉ của Chung tiên sinh. Liv tiểu thư!”

Trương Dương có chút nghi hoặc, không lẽ An Đức Hằng đã từng gặp qua Liv? Hay thân phận giẳ này của cô ta đã thiết lập từ rất lâu trước?

Ánh mắt Trương Dương bắt đầu để ý An Chí Viễn, nhưng phát hiện lão đã rời đi tự lúc nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.