Nguyện vọng “tốt đẹp” của Tô Trà chú định không có khả năng thực hiện, đừng nói Lâm Sơ Cửu mà ngay bản thân Tiêu Thiên Diệu cũng sẽ không để ý tới hắn. Hơn nữa, người bị thương nặng ngoài Thành Hổ ra có hai người nữa, Tô Trà chỉ cần kiên nhẫn chờ là được.
Sau khi khâu xong vết thương, Lâm Sơ Cửu bôi dược và băng bó vết thương cho Thành Hổ. Vì để tiện đổi dược, Lâm Sơ Cửu không băng bó băng vải cho Thành Hổ, thay vào đó nàng chỉ dùng một miếng băng dán che lại miệng vết thương.
“Ngô đại phu, cho hắn một ít thuốc chống viêm, thuốc bổ máu và thuốc hạ sốt, ta sợ nửa đêm hắn sẽ nóng lên.” Lâm Sơ Cửu thu dọn mọi thứ trên mặt bàn, tách riêng những dụng cụ đã dùng rồi và chưa dùng tới, những dụng cụ có thể dùng lại lần nữa cũng đặt qua một bên.
Sau khi thu dọn xong mọi thứ, Lâm Sơ Cửu nâng cánh tay lên lau mồ hôi bằng ống tay áo. Khi nàng xoay người thì nhìn thấy một vạt áo màu sắc rực rỡ lướt qua từ khóe mắt. Nàng ngẩng đầu nhìn lại, nhíu mày nói: “Sao ngươi lại tới đây?” Dường như nàng không hề gọi nha hoàn tới đây, đúng không?
“Bẩm Vương phi, Vương gia sai nô tỳ qua đây hỗ trợ.” Mã Não tiến lên, hành lễ.
“Vương gia?” Lâm Sơ Cửu sừng sốt một chút, “Hắn ở đây? Ở đâu?” Nếu không thì làm thế nào biết được, nàng đang cần một cô nương lau mồ hôi giúp nàng?
“Vương gia ở kia.” Mã Não xoay người, chỉ vào vị trí nào đó không rõ ràng phía trước. Lâm Sơ Cửu theo ngón tay Mã Não chỉ nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Thiên Diệu đang ngồi ở trên xe lăn, còn có một nam nhân xa lạ phía sau người hắn.
Khoảng cách quá xa, Lâm Sơ Cửu không thể nhìn được biểu tình của Tiêu Thiên Diệu, thậm chí ngay cả động tác nhỏ cũng không thể nhìn rõ, đối với động tác lớn?
Nàng có thể hy vọng xa vời Tiêu Vương điện hạ sẽ có động tác gì lớn? Đừng mơ mộng nữa!
Lâm Sơ Cửu lười suy nghĩ vì sao Tiêu Thiên Diệu sẽ xuất hiện ở chỗ này, cho dù nhìn thấy hắn được bao nhiêu, nàng cũng phải hướng về phía hắn hành lễ. Đối với việc Tiêu Thiên Diệu có thể nhìn thấy hay không, Lâm Sơ Cửu hoàn toàn không quan tâm, nàng chỉ làm những gì mình nên làm là được.
Bọn thị vệ ở khoảng cách khá xa, không nghe được Lâm Sơ Cửu và Mã Não nói chuyện, chỉ thấy Lâm Sơ Cửu đột nhiên hành lễ về phía trước, vội quay đầu nhìn lại, một khi vừa nhìn thấy thì bọn thị vệ thiếu chút nữa đã bị hù chết.
“Vương gia tới?” Sắc mặt bọn thị vệ đại biến, những âm thanh chói tai vang lên, quả thật rất tán loạn và vô kỷ luật.
“Vương phi nhà ngươi hành lễ quá xa thì thật thất lễ. Nàng sẽ tới gần hơn, đúng không?” Nhưng Tô Trà bỗng ngây dại khi nhìn thấy Lâm Sơ Cửu xoay người không chút để ý tới bọn họ, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: Bộ dáng của Tiêu Vương phi dường như hơi cuồng ngạo.
“Nàng sẽ.” Tiêu Thiên Diệu không chút nghĩ ngợi nói.
Tuy nhiên, sau khi Tiêu Thiên Diệu nói những lời như vậy, Lâm Sơ Cửu hành lễ xong thì chỉ xem hắn như không hề tồn tại, xoay người nói với Ngô đại phu: “Còn hai người bệnh nữa ở đâu?”
Khi Lâm Sơ Cửu nói chuyện, nàng nhìn lướt qua những thương binh, không nhịn được nhíu mày: Rõ ràng người bị thương nhiều như vậy, nhưng Hệ thống Y Sinh từ đầu tới cuối đều không hề có một câu nhắc nhở bắt nàng trị liệu cho người bệnh, quả thực rất kỳ lạ.
Chẳng lẽ là bởi vì thị vệ nhìn thấy có đại phu ở đây, một đám đã an tâm chờ đợi cứu trị? Vì bọn họ không phải trong tình trạng hoảng loạn bất lực?
Nếu thật sự là như vậy, vậy thì thị vệ Tiêu Vương phủ thật sự không tồi, kỷ luật nghiêm minh.
“Vương phi, ngài có muốn gặp Vương gia hành lễ hay không?” Ngô đại phu có lòng tốt đề nghị, nhưng Lâm Sơ Cửu không thèm suy nghĩ cự tuyệt, “Không cần, đưa ta đi xem người bệnh.” Nàng cần phải xong sớm để nghỉ ngơi một chút, hôm nay nàng đã quá mệt mỏi.
“Vâng, vâng.” Ngô đại phu không tiếp tục khuyên, chỉ kín đáo nhìn thoáng qua về phía Tiêu Thiên Diệu, sau đó lập tức đưa Lâm Sơ Cửu đi vào bên trong.
Hai người khác được đưa tới sớm, Ngô đại phu đơn giản đã sơ cứu bọn họ, sau đó sai người sắp xếp bọn họ vào trong phòng bởi vì thương thế của bọn họ không nghiêm trọng bằng Thành Hổ.
Không gian bên trong không lớn, đừng nói là Tiêu Thiên Diệu đang ở bên ngoài, ngay cả khi Tiêu Thiên Diệu không có ở đây, bọn thị vệ cũng không thể nào đi vào, chỉ có Tào quản gia và Mã Não cùng nhau theo vào.
Tiêu Thiên Diệu và Tô Trà càng không cần phải nói, hai người vốn cách khá xa, hiện tại còn cách thêm một cánh cửa, trừ phi hai người đi tới, nếu không đừng nghĩ tới nhìn thấy cái gì.
Tô Trà đã biết tính của Tiêu Thiên Diệu, vội vàng nói: “Ta vừa rồi chưa nhìn thấy gì cả, chúng ta vào xem đi?”
“Bổn vương đã xem rồi.” Nói cách khác, hắn không muốn đi vào.
“Nhưng ta vẫn chưa nhìn thấy!” Hơn nữa còn do ngươi hại ta.
Nửa sau của câu nói, Tô Trà không dám nói ra. Nếu hắn thật sự nói ra, Tiêu Thiên Diệu chắc chắn sẽ giết chết hắn.
“Liên quan gì tới bổn vương?” Tiêu Thiên Diệu lạnh lùng nói, đôi tay ấn ở trên tay vịn, xe lăn quay vòng tại chỗ, “Đẩy bổn vương trở về.” Những gì hắn muốn nhìn đã nhìn rồi, ở lại đây cũng không có nghĩa gì nữa.
“Ta gọi thị vệ của ngươi tới.” Tô Trà xoay người muốn đi, nhưng lại nghe thấy Tiêu Thiên Diệu bất mãn “Hừ.” một câu, vì thế hắn đành phải dừng bước chân, ngoan ngoãn xoay người lại.
“Ta đẩy, ta đẩy ngươi về là được chứ gì.” Đời trước của hắn nhất định đã đốt sai hương rồi, vì thế nên đời này mới quen biết Tiêu Thiên Diệu, yên lành làm một công tử nhà giàu không làm, đi theo Tiêu Thiên Diệu mạo hiểm, liều mạng, còn bị người khi dễ.
Tô Trà đành phải lưu luyến quay đầu lại và nhìn thoáng qua căn phòng, nhận mệnh đẩy Tiêu Thiên Diệu rời đi......
Tiêu Thiên Diệu và Tô Trà đi rồi, bọn thị vệ mới dám thả lỏng, mấy người bị thương vội vàng chụm lại với nhau, có chút không dám tin nói: “Vương gia đến thăm chúng ta sao? Có phải Vương gia sẽ không truy cứu về việc chúng ta không bắt được thích khách hay không.”
“Ô ô ô...... Quá cảm động, Vương gia thật sự tới thăm chúng ta, mặc dù chỉ liếc mắt nhìn một cái từ rất xa, nhưng như vậy là đủ rồi.” Có người nhạy cảm còn cảm động rơi lệ, còn có mấy người mặc dù không khoa trương như vậy, nhưng hốc mắt cũng ửng đỏ.
Có người nhạy cảm đương nhiên cũng có người vẫn còn lý trí, thị vệ lúc trước khoe khoang “kiến thức”, rất hưởng thụ cảm giác được mọi người sùng bái, hiện tại không nhịn được lại bắt đầu thể hiện.
“Ta nói này cả đám các ngươi, các ngươi thật sự nghĩ Vương gia tới thăm các ngươi sao? Đừng nên mơ mộng hão huyền, Vương gia rõ ràng tới để gặp Vương phi.”
“Gặp Vương phi? Sao có thể, chẳng phải Vương gia có thể đến chỗ Vương phi hay sao?.” Một thị vệ không tin, Vương gia rõ ràng đến thăm bọn họ, Vương gia khẳng định biết bọn họ đã vất vả, ô ô ô...... Thật là cảm động! Mặc dù Vương gia lúc nào cũng mặt lạnh, nhưng trái tim thật sự vẫn rất tốt.
Thị vệ thích khoe khoang kiến thức không nhịn được trợn trắng mắt, “Thật ngây thơ, ngươi cho rằng trước kia chúng ta chưa từng bị thương hay sao? Ngươi từng nhìn thấy Vương gia tới thăm ngươi chưa? Lần này Vương gia tới là vì Vương phi, nếu không Vương gia cũng sẽ không tới.”
“Rất có lý, lần trước chúng ta bị thương còn nhiều hơn, Tào Lâm thiếu chút nữa đã chết, nhưng cũng không thấy Vương gia tới đây.” Có người phản đối, tự nhiên cũng có người phụ họa.
“Mặc dù Vương gia đối tốt với chúng ta, nhưng tuyệt đối sẽ không có chuyện tới thăm chúng ta, nhiều lắm là sai đại nhân Lưu Bạch thêm cơm cho chúng ta mà thôi.” Vương gia nhà bọn họ luôn luôn dùng vật chất để khen thưởng, chưa bao giờ đi theo con đường tình cảm.
Bọn họ căn bản không thể nào tưởng tượng được, hình ảnh Vương gia lạnh như núi băng của bọn họ, sẽ có một ngày đột nhiên mang vẻ mặt tươi cười nắm tay bọn họ, quan tâm hỏi han bọn họ.
Hình ảnh kia quá đẹp, bọn họ không dám ảo tưởng......
......
“Vương phi, chắc chắn Vương gia tới đây là để gặp ngài.” Trong phòng, Tào quản gia nhỏ giọng nói bên cạnh Lâm Sơ Cửu, đồng thời cũng rất ảo não, “Ài, Vương phi vừa rồi nên tới chào hỏi Vương gia, nói không chừng đêm nay Vương gia sẽ đi tới sân Vương phi.” Đã thành hôn lâu ngày như vậy, nhưng hai người vẫn chưa ngủ chung giường, điều này thật sự......
Khiến người lo lắng!
Nếu Vương gia và Vương phi cứ tiếp tục thế này, tiểu thế tử nhà bọn họ lúc nào mới có?
Toàn thân Lâm Sơ Cửu run lên, thiếu chút nữa đã khâu sai mũi kim, “Tào quản gia, lúc ta đang làm việc, yêu cầu ngươi đừng nói chuyện khủng khiếp như vậy, sẽ hù chết người.”
Tiêu Thiên Diệu sẽ tới sân nàng?
Thế gian này không có điều gì đáng sợ hơn điều này. Nàng thà rằng làm cả đêm ở đây, cũng không muốn cùng chung chăn chung gối với Tiêu Thiên Diệu......