Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 86: Chương 86: Khí thế, Thái tử đã thua




Bên ngoài Cẩm Thiên Viện, Tô Trà và Lưu Bạch vốn đang chờ đợi. Bọn họ vừa nhìn thấy Lâm Sơ Cửu mang theo hộ vệ đi tới, Lưu Bạch nhíu mày nói: “Sao lại là ngươi? Cha ngươi hại Vương gia chưa đủ, ngươi còn muốn ra đây gây thêm rắc rối cho Vương gia hay sao?”

Lưu Bạch vừa mở miệng đã chụp mũ lên đầu của Lâm Sơ Cửu. Lâm Sơ Cửu lạnh lùng quét mắt liếc Lưu Bạch một cái.

Nàng vốn nể mặt Tiêu Thiên Diệu nên không muốn so đo với hắn, với tình cảm mà Lưu Bạch đã dành cho Mặc Ngọc Nhi, hắn còn phải chấp nhận chuyện Tiêu Thiên Diệu cưới Mặc Ngọc Nhi, Lâm Sơ Cửu không nghĩ rằng mình phải khách sáo đối với Lưu Bạch.

“Không phải ta, chẳng lẽ là Mặc cô nương? Nàng ấy có thể đại diện cho Tiêu Vương phủ?” Lâm Sơ Cửu mở mồm, lập tức xuống tay ngay với người mà Lưu Bạch để ý nhất.

“Ngươi có ý gì? Khinh thường Mặc cô nương? Mặc cô nương còn tốt hơn nhiều so với nữ nhân như ngươi.” Khuôn mặt Lưu Bạch biến sắc, hung ác nói.

Lâm Sơ Cửu hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, “Lưu Bạch đại nhân nghe không hiểu tiếng người hay sao? Ta đang muốn nói với ngươi, Mặc Ngọc Nhi chẳng phải là người trong phủ, nàng ấy không có tư cách đại diện cho Tiêu Vương phủ.”

“Họ Lâm, đừng tưởng rằng ngươi là nữ nhân, ta sẽ không dám đánh ngươi.” Lưu Bạch giơ nắm tay lên muốn tiến lên phía trước, may mắn thay Tô Trà phản ứng nhanh, vội vàng ngăn lại: “Lưu Bạch, đừng náo loạn.”

“Ta đâu có náo loạn, những gì ta nói chẳng lẽ không phải là sự thực hay sao? Nếu không phải vì cha nàng, sự tình sao sẽ biến thành tình trạng thế này?” Lưu Bạch đẩy hết tất cả lỗi lầm lên đầu của Lâm Sơ Cửu, đôi mắt không thể nhìn thấy hình ảnh của Lâm Sơ Cửu.

Lâm Sơ Cửu không đáp lại, cũng không liếc mắt nhìn Lưu Bạch, bởi vì những gì Lưu Bạch đã nói chính là sự thật, nàng căn bản không thể nào cãi lại.

“Tình hình bên ngoài thế nào?” Lâm Sơ Cửu nhìn về phía Tô Trà, nàng tin rằng Tô Trà là người thông minh. Hơn nữa hiện tại nàng cần một người thông minh giúp đỡ, nếu không nàng sẽ khó tránh khỏi một kiếp, Tiêu Thiên Diệu cũng trốn không thoát!

Tô Trà thật sự suy nghĩ tốt hơn so với Lưu Bạch, lúc này Tiêu Thiên Diệu cho phép Lâm Sơ Cửu xử lý việc này, chứng tỏ Tiêu Thiên Diệu rất tin tưởng nàng, không xem Lâm Sơ Cửu với Lâm tướng làm một. Thiên Diệu sẵn sàng cho Lâm Sơ Cửu một cơ hội, để nàng có thể dựa vào bản lĩnh của bản thân mình và ở lại Tiêu Vương phủ.

Tô Trà tức giận kéo tay phía sau Lưu Bạch, nói: “Tình hình bên ngoài không tốt lắm, không biết bọn họ tìm được một đám người già và học sinh ở đâu. Bọn họ bất ngờ lao tới cổng trước, thị vệ Vương phủ không biết đối xử với bọn họ như thế nào. Lúc trước thị vệ có hơi dùng sức đẩy một lão hán ra, lão hán kia liền ngã xuống đất không đứng dậy nổi, có vẻ như lão ấy đã bị trọng thương. Đám cuồng sinh kia mượn cơ hội này cao giọng mắng mỏ chúng ta ỷ thế hiếp người. Sự tình vừa mới phát sinh chúng ta đã lập tức báo quan, nhưng người quan phủ vẫn chưa thấy đến, dường như là sẽ không tới.”

Tô Trà chỉ nói hai sự việc, nhưng từ hai sự việc này cũng đủ để Lâm Sơ Cửu hiểu biết chuyện gì đã xảy ra.

Quan phủ không đáng tin cậy, vì vậy nàng không hy vọng sẽ có người giúp nàng. Nàng không thể đánh hay mắng được đám người bên ngoài......

Có một đám cuồng sinh mồm mép lợi hại ở đó, đoán chừng mắng cũng mắng không thắng.

“Ta đã biết.” Lâm Sơ Cửu không tiếp tục hỏi, nàng nhanh chóng đi về phía trước. Tô Trà cũng mặc kệ Lưu Bạch, vội vàng đuổi theo, “Vương phi, người muốn đi đâu?” Nàng sẽ không cứ như vậy mà đi ra ngoài đấy chứ? Đó quả thực là đi tìm chết.

“Thay quần áo.” Lâm Sơ Cửu không quay đầu lại nói. Tô Trà vẫn muốn đi theo, nhưng hắn đã bị thị vệ phía sau cản lại, “Tô công tử, Vương gia có lệnh, mọi thứ bên ngoài đều do Vương phi nương nương quyết định.”

Những lời này hộ vệ nói với Tô Trà nhưng lại nhìn về phía Lưu Bạch, ý trong lời nói cực kỳ rõ ràng. Sắc mặt Lưu Bạch khẽ biến, “Thiên Diệu sao có thể tin tưởng nàng? Tất cả đều do Lâm tướng đang giở trò quỷ.”

“Chúng ta chỉ nghe theo phân phó của Vương gia.” Thị vệ thờ ơ đáp lại, không nhiều lời thêm với Lưu Bạch và Tô Trà, bước nhanh đuổi kịp Lâm Sơ Cửu.

Tô Trà vỗ vỗ bả vai Lưu Bạch, “Đừng ngu ngốc. Lâm tướng là gì? Chỉ đơn giản là một vị tướng không có bất luận căn cơ gì, dựa vào ông ta mà cũng dám ra tay với Vương gia sao?” Ông ta bất quá chỉ là một quân cờ mà thôi.

“Ngươi có ý gì?” Lưu Bạch nhất thời không hiểu. Tô Trà cũng không có ý định giải thích nghi hoặc của hắn, chỉ nói: “Nếu không hiểu thì không cần suy nghĩ nữa, tất cả mọi chuyện đều không liên quan tới ngươi, ngươi chỉ cần làm theo mệnh lệnh của Vương gia.”

“Vương gia đã mệnh lệnh gì?” Lưu Bạch đuổi kịp Tô Trà.

Đều là huynh đệ, Tô Trà không muốn Lưu Bạch phạm sai lầm xa hơn, vì vậy hắn có lòng nhắc nhở: “Ý của Vương gia rất rõ ràng, chúng ta hãy nghe theo Vương phi.”

“Muốn ta nghe theo một nữ nhân?” Lưu Bạch cảm thấy bị xúc phạm, Tô Trà lập tức mặt lạnh, “Lưu Bạch, ngươi cần phải biết thân phận của chúng ta. Vương phi là thê tử của Thiên Diệu, ngươi không thể ỷ vào giao tình giữa chúng ta và Thiên Diệu, không để Vương phi ở trong mắt.”

“Nàng có chỗ nào xứng đáng để ta......”

Lưu Bạch còn chưa nói xong, hắn đã bị Tô Trà ngắt lời, “Lưu Bạch, ngươi hãy công bằng một chút. Đừng chỉ vì Mặc cô nương mà nhìn Vương phi không vừa mắt. Mặc cô nương chỉ là thiếp thất, dù Vương phi muốn đối xử với nàng ấy như thế nào, đó cũng là số mệnh của nàng ấy.”

“Mặc cô nương không có lựa chọn khác.” Lưu Bạch nói như thể hắn là người chính nghĩa, Tô Trà “hừ” một câu, “Ngay cả ngươi cũng không tin, ngươi sẽ không hy vọng ta sẽ tin đấy chứ?”

Mặc dù nói lời nhắc nhở nhưng Tô Trà không hề kiêu ngạo. Tô Trà vỗ vỗ bả vai Lưu Bạch sau đó đi về phía trước, sẵn sàng chờ Lâm Sơ Cửu ra ngoài.

Lâm Sơ Cửu trở lại sân của mình, sau khi Trân Châu và Phỉ Thuý nhận được tin tức, các nàng sớm đã chuẩn bị xong mọi thứ, “Vương phi nương nương, nô tỳ hầu hạ người tắm gội thay quần áo.”

Bốn nha hoàn cùng nhau hành động, chỉ mất khoảng một khắc đã thay xong y phục Vương phi cho Lâm Sơ Cửu, trang điểm và đeo trang sức.

Lâm Sơ Cửu vẫn luôn nhắm mắt mặc cho bốn nha hoàn động thủ, đợi đến khi Trân Châu nói đã xong nàng mới mở mắt ra. Nhìn nữ tử tôn quý ở trong gương đồng, khoé môi của Lâm Sơ Cửu nhẹ nhàng cong lên, “Đi.”

Lâm Sơ Cửu đứng dậy, bốn cung nữ cúi đầu theo sau, khí thế vô cùng phô trương.

Bốn người Trân Châu Phỉ Thuý ngày đó tiến cung với Lâm Sơ Cửu, đã từng chứng kiến khí thế nhiếp người của Lâm Sơ Cửu thế này, mặc dù bọn họ cũng có chút kinh hãi nhưng không hề thất thố. Đây là lần đầu tiên Tô Trà và Lưu Bạch nhìn thấy, cả hai người đều đồng thời sửng sốt. Trong mắt Tô Trà loé lên một chút kinh diễm!

Lâm Sơ Cửu ngày thường vẫn luôn mặc thường phục, trên mặt mang theo nụ cười điềm đạm, nhìn qua có cảm giác khá thân thiết, không bao giờ hành động giống như mình là Vương phi. Nàng khiến cho người khác nghĩ lầm nàng là một người có trái tim mềm yếu, nhưng hiện tại......

Nàng chỉ thay đổi trang phục, thu hồi nụ cười trên mặt, thật sự giống như đã đổi thành một người khác, bước chân nhàn nhã tự do bỗng nhiên trở nên ưu nhã thong dong, cực kỳ khí thế, cao quý nghiêm nghị.

“Quả nhiên là quý nữ do một tay lão phu nhân Trấn Quốc Công dạy dỗ ra, ngày thường không hiện sơn lộ thủy, nhưng tới thời khắc mấu chốt lại có thể khiến trời long đất lở.” Sau khi Tô Trà lấy lại tinh thần, không thể không cảm thán một câu.

Hắn hiện tại hắn rốt cuộc cũng hiểu, vì sao quý nữ thế gia lại khó cầu như vậy.

Quý nữ thế gia đáng giá nhất không chỉ là xuất thân của các nàng, còn có sự giáo dưỡng của các nàng. Kiến thức được giáo dưỡng không hề thua kém nam tử, đủ để các nàng có thể chống đỡ toàn bộ thế giới khi không có nam nhân ở đó.

Sự khôn ngoan sáng suốt như vậy, chỉ có thế gia danh môn giàu có mới có thể dạy dỗ ra được.

Tô Trà không nhịn được nói: “Thái tử đã thua.”

Nhặt hạt vừng và bỏ mất quả dưa, sau này nếu Thái tử biết được bản thân mình đã đánh mất nữ tử như thế nào, không biết có hối hận đến nỗi xanh ruột hay không......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.