Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 134: Chương 134: Ở chung, An Vương xảy ra chuyện






Mông lão phu nhân không ở lại lâu, sau khi dùng cơm xong và nghỉ ngơi một lát thì cáo từ. Tuy nhiên, trước khi Mông lão phu nhân rời đi, bà đã tìm một cơ hội, âm thầm dặn dò Lâm Sơ Cửu vài câu, cũng kể về cuộc nói chuyện giữa bà với Tiêu Thiên Diệu cho Lâm Sơ Cửu biết.

"Sơ Cửu, mặc dù Tiêu Vương gia có chút lạnh lùng, nhưng làm người không tệ, trong tâm cũng có trách nhiệm với con. Hiện tại các con đã là phu thê, cho dù các con suy nghĩ thế nào, cả đời này đều bị cột vào nhau. Vương gia là thiên chi kiêu tử, tính tình khó tránh cao ngạo một chút. Ngày thường con hãy nhường hắn một chút, chịu đựng một chút." Mông lão phu nhân nghĩ rằng, có thể ngoại tôn nữ nhà mình hành động tuỳ tiện, nhưng......

Sự khác biệt giữa Mông gia và Tiêu Vương phủ quá lớn, bà thật sự không có năng lực có thể khiến cho Tiêu Vương gia cúi đầu trước Lâm Sơ Cửu, để Tiêu Vương gia nhường Lâm Sơ Cửu.

Nếu muốn hai vợ chồng sống chung hoà thuận, luôn phải có một người nhượng bộ, Tiêu Thiên Diệu không có khả năng nhượng bộ, vậy người nhượng bộ chỉ có thể là Lâm Sơ Cửu.

"Sơ Cửu, ta biết chuyện hôn nhân này ủy khuất con, nhưng ván đã đóng thuyền, chúng ta đều không thể thay đổi, thay vì hồi tưởng quá khứ, không bằng hãy sống tốt trước mắt. Lòng người không phải sắt đá, chỉ cần con toàn tâm toàn ý đối tốt với Tiêu Vương gia, Tiêu Vương gia chắc chắn sẽ không cô phụ con." Mông lão phu nhân đang lo lắng, Lâm Sơ Cửu không thể quên thái tử.

Nếu đó là nguyên chủ, khẳng định sẽ không thể quên được thái tử, nhưng Lâm Sơ Cửu hiện tại sớm đã ném thái tử ở nơi chân trời.

Nhưng chuyện này không cần thiết phải nói ra, Lâm Sơ Cửu nói một cách mơ hồ: "Bà ngoại hãy yên tâm, con biết nên làm như thế nào."

Thấy Lâm Sơ Cửu nghe lời như vậy, Mông lão phu nhân lòng đầy vui mừng, "Quả nhiên, gả cho người có khác, hiểu chuyện hơn." Mông lão phu nhân vuốt tóc Lâm Sơ Cửu, lòng tràn đầy thương cảm.

Rõ ràng là ngoại tôn nữ của bà, nếu không phải xảy ra chuyện, sao có thể đột nhiên trở nên ngoan ngoãn như vậy. Tuy nhiên, sự thay đổi này rất tốt, nếu thật sự còn tuỳ hứng giống như lúc trước, Tiêu Vương gia sẽ không có khả năng suy nghĩ giúp nàng.

Mông lão phu nhân hận không thể dùng toàn bộ triết lý cả đời của mình, dạy cho Lâm Sơ Cửu. Nhưng cho dù Lâm Sơ Cửu có thể tiếp thu toàn bộ hay không, cũng đều vô dụng. Tiêu Thiên Diệu không phải người khác, những nguyên tắc bình thường giữa phu thê, không thích hợp dùng ở trên người hắn.

Điều duy nhất Mông lão phu nhân có thể làm giúp Lâm Sơ Cửu, chính là trở thành hậu thuẫn kiên cố cho Lâm Sơ Cửu, "Nhớ kỹ, con không chỉ là đại tiểu thư Lâm phủ, còn là biểu tiểu thư Trấn Quốc Công phủ. Bất luận xảy ra chuyện gì, Trấn Quốc Công phủ đều đứng ở phía sau con."

Trước đây chưa gặp được Mông lão phu nhân, Lâm Sơ Cửu một lòng tính kế, muốn có được sự che chở của Mông lão phu nhân. Nhưng hiện tại chân chính có được, nàng lại không cảm thấy vui chút nào.

Lâm Sơ Cửu sụt sịt mũi, gật đầu thật mạnh: "Bà ngoại, con đã nhớ kỹ."

Mông lão phu nhân gật gật đầu, "Thời gian không còn sớm, bà ngoại cần phải trở về."

Mông lão phu nhân buông Lâm Sơ Cửu ra, nhưng lại bị Lâm Sơ Cửu kéo lại, "Bà ngoại, con không muốn người đi."

Nàng sống hai đời, lần đầu tiên có được sự quan tâm và toàn tâm toàn ý che chở của người thân, nàng thật thật sự không muốn đánh mất. Mặc dù nàng biết sự quan tâm này là do nàng trộm về, nhưng nàng vẫn không muốn buông tay.

Nàng không muốn rời xa người nhà ấm áp, không thể cự tuyệt được sự quan tâm thân tình.

Mông lão phu nhân vỗ vỗ đầu Lâm Sơ Cửu, vẻ mặt sủng nịch nói: "Đã thành thân rồi, sao vẫn còn giống như tiểu hài tử."

"Đừng nói chỉ là thành thân, cho dù sinh hài tử, ở trước mặt bà ngoại, con cũng chỉ là hài tử." Ở trước mặt thân nhân, nàng không cần phải hiểu chuyện, không cần cẩn trọng, không cần phải suy xét làm như vậy có thể khiến đối phương chán ghét hay không, nàng chỉ cần làm chính mình là được.

Nhưng, sự bình yên này chỉ tồn tại trong một thời gian ngắn......

Tổ tôn hai người lại nói thêm mấy câu, nhìn thấy trời không còn sớm, Mông lão phu nhân dù miễn cưỡng cũng phải rời đi. Lâm Sơ Cửu lưu luyến không rời đưa tiễn lão phu nhân đến cửa, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng xe ngựa, lúc này mới mang vẻ mặt mất mát quay trở lại.



Tào quản gia lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng Lâm Sơ Cửu như vậy, trong lòng không thể không thầm nghĩ: Thì ra, Vương phi cũng là một tiểu cô nương bình thường.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Tào quản gia thật sự không thể tin được, nữ tử lúc nãy ôm Mông lão phu nhân làm nũng, là Vương phi nhà bọn họ.

Khi Lâm Sơ Cửu trở về, Tiêu Thiên Diệu đã không còn ở phòng khách, Lâm Sơ Cửu cũng không có ý tìm hắn, trực tiếp trở về phòng mình, dự định suy nghĩ về chuyện giữa nàng và Tiêu Thiên Diệu một chút.

Mông lão phu nhân nói không sai, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho dù nàng và Tiêu Thiên Diệu chán ghét nhau, cả đời này chỉ sợ đều phải cột vào cùng nhau. Nếu Tiêu Thiên Diệu không cho phép, cho dù nàng rời khỏi Tiêu Vương phủ cũng sẽ bị bắt trở về.

"Rốt cuộc có nên chữa trị hai chân cho Tiêu Thiên Diệu hay không?" Lâm Sơ Cửu cực kỳ rối rắm.

Nếu nàng có thể trị khỏi hai chân cho Tiêu Thiên Diệu, Tiêu Thiên Diệu sẽ thiếu nợ nàng một nhân tình rất lớn. Có ân tình này, nàng nhất định có thể sống tốt hơn ở Tiêu Vương phủ. Nếu nàng muốn rời khỏi Tiêu Vương phủ, dùng ân tình này mà nói, chắc chắn Tiêu Thiên Diệu không thể không đồng ý.

Trị khỏi hai chân Tiêu Thiên Diệu, có rất nhiều chỗ tốt, nhưng...... rốt cuộc vẫn rất khó nguôi ngoai.

Trong khi Lâm Sơ Cửu đang cố gắng thuyết phục bản thân từ bỏ sự bất mãn ở trong lòng, tiếp nhận hiện thực, thành thật trị khỏi hai chân của Tiêu Thiên Diệu, ở trong cung Mặc Ngọc Nhi đã xảy ra chuyện. Hoặc là nói, An Vương đã xảy ra chuyện.

Có người dùng cùng một thủ pháp, lợi dụng Mặc Ngọc Nhi ám hại An Vương. Mặc Thần Y kịp thời phát hiện, nhưng mặc dù như vậy An Vương cũng ăn lỗ nặng, thậm chí suýt nữa mất mạng. Mặc Thần Y đã tốn rất nhiều công sức mới cứu sống được người, nhưng bệnh tình của An Vương lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Sau khi điều tra, bọn họ nhận ra quần áo Mặc Ngọc Nhi mặc trên người được ngâm với một loại thảo dược đặc biệt, xung đột với dược mà An Vương đang dùng, nó đã phản tác dụng trong quá trình An Vương trị liệu.

Chứng cứ vô cùng xác thực, mặc dù Mặc Ngọc Nhi một lần nữa phủ nhận, nói bản thân mình không biết gì hết, nhưng vẫn không thay đổi được sự thật, An Vương suýt nữa bỏ mạng vì nàng.

Nhìn sắc mặt tái nhợt, hơi thở thoi thóp của An Vương, Chu Quý Phi không thể không nghĩ muốn giết Mặc Ngọc Nhi. Nếu không phải vẫn cần phải dùng tới Mặc Thần Y, chỉ sợ Mặc Ngọc Nhi sớm đã chết vạn lần.

Nhưng sau chuyện này, Mặc Ngọc Nhi cũng mất đi tự do. Hoàng thượng đã giam lỏng nàng, tránh cho điều tương tự lại xảy ra.

Một lần có thể nói ngoài ý muốn, hai lần chính là ngu xuẩn không có thuốc cứu. Mặc Thần Y muốn cứu nàng cũng không biết nên mở miệng như thế nào, bởi vì hiện tại ông cũng không dám đảm bảo, Mặc Ngọc Nhi có thể một lần nữa bị người lợi dụng hay không, chuyện tương tự có thể sẽ xảy ra lần nữa hay không.

Mặc dù ông được mọi người xem là thần y, nhưng ông không phải thần tiên, cũng không có năng lực khởi tử hồi sinh. Nếu như An Vương lại xảy ra chuyện, ông cũng không cần sống nữa.

Sau khi tin tức truyền tới Tiêu Vương phủ, Tô Trà một lần nữa lại cảm thấy may mắn Mặc Thần Y và Mặc Ngọc Nhi hồi cung. Nếu không, chỉ sợ chuyện xảy ra sẽ là Tiêu Thiên Diệu.

"Thủ đoạn của đệ tử kia của Mặc Thần Y thật khó lường, thật sự khiến người khó lòng phòng bị." Sau khi Tô Trà điều tra rõ lai lịch bộ quần áo kia, không thể không toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Thành thật mà nói, nếu như việc này lại xảy ra ở Tiêu Vương phủ, Tô Trà thật sự không dám đảm bảo, bọn họ có thể đề phòng được.

"Nhưng nếu hắn ta không có đầu óc tính toán, đời này hắn ta cũng đừng nghĩ tới chuyện trả thù Mặc Thần Y, tất nhiên không thể không chuẩn bị." Việc này khiến Tiêu Thiên Diệu tiếc nuối chính là, nó không hề dính dáng đến Lâm Uyển Đình, nếu không......

Hắn có thể giúp Lâm Sơ Cửu thở ra một hơi nho nhỏ.

~~~Hết chương 134~~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.