Một lát sau, nhờ Lục Du ‘hảo tâm’ trợ giúp, cái tên đang ra sức quẫy đạp kia hoa lệ đáp xuống đất bằng mông, lập tức ho sắc sụa.
Bạch Nguyệt nhìn tên kia đang liều mạng ho, thở dài nói :” Đúng là bây giờ
dạng người nào cũng có , dùng cổ chơi nhảy dây, thật đúng là mở rộng tầm mắt.”
Cặp mắt nam nhân kia đầy tơ máu, không nói lời nào.
” Vị công tử này, có chuyện gì phải nghĩ quẫn như vậy? Nói ra, có lẽ
chúng ta có thể trợ giúp.” Lục Du khẳng khái nói, giọng điệu đầy chí khí của danh môn chính phái.
” Chắc là bị nữ nhân nào bỏ rơi rồi.” Bạch Nguyệt nói thầm. Lục Du im lặng.
” Không giúp được đâu.” Giọng nói nam tử kia khàn khàn, mang theo vẻ chán chường và bi thương.
” Ai cũng không giúp được, vị cô nương này nói rất đúng, ta làm sao có
thể bỏ nàng mà đi trước?” Nam tử cười khổ, ánh mắt vô tận tuyệt vọng.
” Ngươi chưa nói, làm sao biết chúng ta không giúp được?” Lục Du thản nhiên nói.
Bạch Nguyệt nhìn ánh mắt tuyệt vọng của nam nhân này bỗng có chút mất hồn .
Vị nam tử nhìn hai người, do dự, ho khan vài tiếng, tiếng nói đứt quãng
chậm rãi nói ra nguyên nhân. Hắn tên gọi là Triệu Dũng, là gia đinh nhà
Ngô viên ngoại ở trấn phía trước. Viên ngoại có một thiên kim kêu Ngô
Thủy Tiên tri thư đạt lễ, tính tình dịu dàng, xinh đẹp động lòng người.
Nói tới chỗ này, trong mắt nam tử này đều là nhu tình. Triệu Dũng từ nhỏ đã sống tại Ngô phủ,, lớn lên cùng Ngô Thủy Tiên. Ngô Thủy Tiên không
giống những tiểu thư nhà giàu khác kiêu ngạo điêu ngoa, lại bình dị dễ
gần, đối xử với hạ nhân luôn từ tốn. Lâu ngày sinh tình, hai người thề
nguyện, tự đính ước chung thân.
Lúc viên ngoại phát hiện, rất tức giận, lần đầu tiên động thủ đánh nữ nhi mà ông luôn nâng niu như viên
ngọc quý trong tay, ra lệnh cấm con gái không cho ra ngoài nửa bước ,
lập tức đuổi Triệu Dũng ra khỏi phủ.
Triệu Dũng cho rằng cả đời này sẽ không thể gặp lại người thương, một lòng muốn chết, thì gặp Bạch Nguyệt.
Nghe xong nam nhân kia giải thích, Bạch Nguyệt vuốt cằm trầm tư, xem ra kỳ
thị giai cấp ở đâu đều có. Kinh tế quả nhiên là điều kiên tiên quyết của tình yêu.
” Có lẽ chúng ta có thể giúp ngươi.” Lục Du nhàn nhạt nói.
Nam tử kia kinh ngạc, không thể tin nhìn Lục Du. Bạch nguyệt cũng kinh
ngạc, quay đầu nhìn lại Lục Du, khổng tước nam hảo tâm như vậy? Thật
khiến người ta kinh ngạc!
” Trước tiên dẫn chúng ta đến Ngô phủ gặp viên ngoại đã.” Lục Du lên tiếng.
Mọi người đi một đoạn không xa lắm, liền nhìn thấy một thôn trấn, tuy nhỏ nhưng vô cùng náo nhiệt.
Đi tới Ngô phủ, vừa nhìn là biết đây là nhà rất giàu có, đại môn được
trang hoàng hết sức xa hoa , nhưng lúc này đang mở rộng, bên trong một
mảnh hỗn độn. Bước vào cửa, cũng không bị kẻ nào ngăn trở. Mọi người đều cảm thấy nghi ngờ.
Tiến vào đại sảnh, nhìn thấy một người to béo mặc hoa phục, ảo não ngồi ở ghế thái sư, bên cạnh là một phụ nhân ăn
mặc hoa lệ đang khóc lóc thảm thiết.
” Lão, lão gia, phu nhân, đã xảy ra chuyện gì?” Trong lòng Triệu Dũng tự nhiên cảm thấy bất an,
thanh âm trở nên khàn khàn, run rẩy.
” Ngươi còn trở về làm gì?!” Viên ngoại tức giận đến không thở nổi, sau đó tuyệt vọng rống lên:”
Không, cái gì cũng không có! Thủy tiên cũng không!” Sau đó không hề để ý mọi người, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước.
” Xảy ra chuyện gì?” Triệu Dũng nổi điên:” Có phải Thủy Tiên đã xảy ra chuyện? Có phải không?”
Phụ nhân bên cạnh ngẩng đầu lên, hai mắt sưng đỏ, ánh mắt ác độc, xông lên
liền tát vào mặt Triệu Dũng, đau đớn tức giận mắng:” Ngươi dám gọi tên
Thủy Tiên? Nếu không phải vì ngươi, Thủy Tiên thế nào lại bỏ đi, để rồi
bị sơn tặc bắt đi chứ? Ngươi còn dám trở về!”
” Cái gì?!!” Mắt Triệu Dũng trợn to:” Thủy Tiên, Thủy Tiên… Sao nàng lại ngốc như vậy?”
Nhìn thấy Triệu Dũng mất hồn, hai người thở dài, Lục Du túm lấy một nha hoàn đang đứng run trong góc, lạnh giọng hỏi:” Rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì?”
Nha hoàn run rẩy, cà lăm kể lại mọi chuyện.
Nguyên
lai từ khi Triệu Dũng bị đuổi khỏi phủ, Thủy Tiên liền nghĩ biện pháp
trộm ra ngoài tìm người yêu. Nhưng trên đường lại bị thủ lĩnh sơn tặc
chú ý. Nàng bị viên ngoại bắt trở về , không lâu sau thì sơn tặc đến
cướp người, nhân tiện cướp sạch gia sản.
” Sơn tặc?” Lục Du nhíu
mày, hiện giờ lại thời đại thái bình, cũng không nghe nói vùng phụ cận
có sơn tặc. Sự tình sợ là không đơn giản như vậy. Có người giả dạng sơn
tặc làm việc này?
Bạch Nguyệt nhìn Triệu Dũng thất hồn lạc phách , trong lòng có chút nặng nề. Lục Du thì khẽ nhíu mày, trầm tư.
--- ------ ------ ------ ------ ---
Vô Ưu cung.
” Ta nói này Lê đại cung chủ, chẳng lẽ ngươi trơ mắt nhìn mỹ nữ hương
tiêu ngọc vẫn trong trận sao?” Một thanh âm cợt nhã trong đình vang lên, nói chuyện là một nam nhân gương mặt vô cùng tuấn mĩ, lại dịu dàng như
ngọc, khóe miệng nở nụ cười hài hước. Lời nói cùng khẩu khí đều mang
theo ý tứ xem kịch vui.
” Nếu ngươi muốn đi bồi nàng ta, ta không ý kiến.” Một thanh âm dễ nghe lại lạnh như băng nhàn nhạt trả lời.
” Ai nha nha……” nam tử dịu dàng như ngọc ngồi xuống, lấy ly trà trên bàn, đổ đi.
” Lãng phí.” Vẫn là thanh âm lạnh như băng, nói ra hai chữ.
” Chậc chậc…… Ngạo Nhiên, ngươi đúng là ác tâm, nhìn nữ tử như hoa như
ngọc bước vào Bát quái tuyền ki trận mà không chút nào để ý.” Lăng Ngôn
đứng lên, nhìn về phía trận pháp xa xa, lại quay đầu nhìn nam tử lạnh
lùng ngồi bên cạnh. Lăng Ngôn thở dài nói:” Ngạo Nhiên à, có đôi khi ta
thực hoài nghi ngươi có tim hay không.”
Lê Ngạo Nhiên cũng không
trả lời, nhẹ nhàng cầm ly trà ném về phía Lăng Ngôn. Nhìn động tác tuy
rất nhẹ nhàng nhưng khí lực vô cùng lớn , cái ly hung hãn tiến về phía
trước. Lăng Ngôn mỉm cười, tiếp được ly trà. Vài giọt trà đổ ra ngoài.
” Đùa một chút thôi, đâu cần khí lớn như vậy.” Lăng Ngôn cười, đặt lại
trên bàn, giọng điệu chẳng có chút hối lỗi. Lăng Mgôn nhìn thấy vẻ mặt
Lê Ngạo Nhiên không chút thay đổi, cười lắc đầu. Nam tử trước mặt cực kỳ tuấn mĩ, tóc dài đen như mực, ánh mắt như ngọc phỉ thúy, xanh biếc
trong suốt, lại sâm nghiêm lạnh lùng, hơi thở mênh mông kinh người. Chỉ
là ngồi yên lặng ở đó, cũng đủ tạo thành một bức tranh vô cùng đẹp ,
phong thái trác tuyệt, thần thái lạnh lùng xa cách ngàn dặm. Haizz….phải là dạng nữ tử nào mới có thể lọt vào mắt hắn đây.
“ Nhưng ta lại không thấy buồn cười chút nào.” Lê Ngạo Nhiên nheo mắt ý cảnh cáo tên bằng hữu thích giỡn này.
” Chậc chậc…… Đừng mặc cảm.” Lăng Ngôn ra vẻ bất đắc dĩ khoát tay, lại
nhìn người ở xa xa. Đây là đình viện cao nhất ở Vô Ưu Cung, từ chỗ này
có thể quan sát mọi tình huống xảy ra trong trận. Nữ tử kia thật là
ngốc, tự động, lung tung xông vào trận pháp. Ai, lại một đóa tiên hoa
sắp điêu linh. Lăng Ngôn nhếch mép, việc này cũng không có biện pháp.
Đây là quy định Lê Ngạo Nhiên đặt ra, nếu đã không có khả năng giải được trận pháp, thì có tư cách gì cầu hắn cứu người? Nhìn Lê Ngạo Nhiên nhàn nhã uống trà, Lăng Ngôn trừng mắt liếc một cái. Trong lòng không thể
không thừa nhận, nam nhân trước mắt quả thật quá cuồng vọng.