Đánh giá: 6.3/10 từ 2 lượt
Truyện kể về mối quan hệ giữa việc được tín nhiệm và bị tín nhiệm, hoàng từ cô đơn cùng với trầm mặc ảnh vệ, chỉ có tên bằng hữu duy nhất là hắn trong thâm cung cứu thục.
Ngay từ khi còn nhỏ hắn đã bị chủ nhân mình chỉ đích danh mình làm thị vệ cho người, vì thế hắn liền mặc định mình chỉ có một người chủ nhân, Chủ nhân nói sống thì sống, nói chết thì phải chết, tuyệt đối không có câu thứ hai.Mắt thấy chủ nhân phải chịu khổ sở bởi xuân dược. Thân là thị vệ bên người, đương nhiên cứu người quan trọng, hiến thân cũng gọi là hiến một chữ “trung”. Không nghĩ tới chính mình tận tâm tận lực, kết cục đổ máu chảy mồ hôi.
Càng không ngờ tới là chủ nhân đánh chết cũng không nhận, tốt xấu gì hắn không có công lao cũng có khổ lao.
Hắn chờ mong, bất quá cũng chỉ là hôn nhẹ, chủ nhân cũng nên cấp cho người làm công phúc lợi nha!
Có bình minh chứng giám, hắn tuyệt đối không phải người “công khí tư dùng”
(công khí tư dùng: lấy việc công làm việc tư)
Thân là thất hoàng tử Sở Dung, bởi vì để lộ ra dung mạo khiến thiên địa đố kỵ, khiến cho dưới chân y âm mưu thâm độc là chuyện cơm bữa, chính là tên thị vệ này có điểm kỳ quái.
Y hiện tại mới biết được thì ra “hoàng tộc an toàn” là bảo hộ như thế này.
Không cẩn thận ăn phải xuân dược, cũng không chối từ lao khổ cố gắng giải dược.
Bị nhiễm phong hàn, ốm đau trên giường có thể “nhờ” đến miệng đối phương mớm thuốc.
Chẳng nhẽ lại bị người tri kỷ che chở này mê hoặc?
Sở Dung thế nhưng lại sinh ra một ý niệm trong đầu, muốn để lại hắn một đời…
Bình luận truyện