Đánh giá: 5.0/10 từ 3 lượt
Tôi gặp tại nạn xe cộ rơi vào trạng thái hôn mê. Nhưng đến khi tỉnh dậy,thì thứ đầu tiên tôi nhìn thấy chính là gương mặt anh tuấn bức người của Doãn Lệ.
Chính điều đó đã làm tôi có chút khó xử.
Tuy nhiên đến phút cuối cùng tôi vẫn bất chấp, chỉ vào lỗ mũi hoàn mỹ của anh ta rồi mắng to:
“Xem ra anh chính là tên khốn đã đâm vào tôi!”
Anh ta ngẩn người, sau đó mới lạnh nhạt nói:
“Tôi là vị hôn phu của em, Nhan Tiếu, em mất trí nhớ.”
Về sau tôi đã từng khuyên bảo Doãn Lệ, tôi thô bỉ như vậy, thực sự không xứng với anh ta.
Anh ta cười nhạt: “Dù em có gắn thêm đôi cánh rồi biến thành thiên nga thì cũng không thể chạy trốn khỏi bầu trời. Huống chi chỉ là một con cóc.”
Bình luận truyện