Đánh giá: 10.0/10 từ 1 lượt
Truyện Nếu Như Yêu của tác giả Thất Ưu thuộc thể loại đam mỹ hiện đại đang được những người ưa thích thể loại này hưởng ứng rất nhiều. Truyện có nội dung buồn nhưng lại có rất nhiều ý nghĩa, mời các bạn cùng đọc nhé.
Và rồi từ đó lại hay có thói quen gọi tên cậu những khi lang thang hay lúc ở một mình.
Biết đâu có một ngày không xa, ở góc nhỏ nào đó trên địa cầu này, sẽ có người đáp lại lời tôi.
Yêu dấu?
Yếu dấu!
Yêu dấu…
Giống như đứa trẻ mê say với que kem, vĩnh viễn cho rằng mùa hè còn mãi đó và mùa đông là một khái niệm xa xôi lắm.
Giống như đứa trẻ mê say với que kem, vĩnh viễn cho rằng mùa hè còn mãi đó và mùa đông là một khái niệm xa xôi lắm.
Chương 01.
Tôi nhận nuôi một thằng ngốc.
Không phải vì ghét mà mắng tên đó là ngốc, hắn đích thị ngốc thật. Giờ phút này, kẻ đang nhồm nhoàm liếm kem rồi nhe răng ra cười ngu với tôi là một thằng ngốc chính hiệu.
"Ai đần độn!!!"
Mẹ cốc đầu tôi không chút nương tay, đau đến mức phải nhe răng trợn mắt.
"Đông Đông nó chỉ mất trí nhớ tạm thời chứ đâu phải là bị đần độn thật!” Mẹ quát vào mặt tôi như thể hai chữ đần độn kia là tử huyệt của mẹ vậy.
Tôi ôm đầu ngoảnh lại nhìn tên ngốc kia. Vừa lia thấy tia nhìn của tôi, cậu ta liền vui sướng rút que kem ra khỏi miệng rồi cật lực vẫy tay í a gọi. Nhìn nước miếng nước mồm cậu ta chảy dài mà chân mày tôi giựt liên miên.
"Đàn ông đàn ang hai lăm tuổi đầu mà còn mang cái mặt ngu ngơ nai tơ như vầy mà không đần độn thì đần gì hả mẹ?” Tôi cố tình nói nặng thế mà cậu ta chẳng hiểu mô tê gì, chỉ nhe răng ra cười lại còn chìa que kem đang liếm dở của mình ra mời tôi ăn.
"Ăn nè~" Cậu ta nhìn tôi đầy chờ mong. Tôi liếc cái que kem dính đầy nước bọt chẳng còn nguyên hình thù gì kia mà chỉ muốn nôn, bèn gạt phắt tay cậu ta ra khỏi tầm mắt.
"THIÊN THU!" Mẹ lại réo tên tôi cao lên tận quãng 8.
Nhưng có vẻ như tiếng thét đó hơi muộn rồi thì phải? Vì bởi que kem kia theo đà gạt tay của tôi mà bay một cái vèo đánh một cái vòng rơi xuống đất cái bộp. Một đường cong vô cùng hoàn hảo. Chủ nhân của que kem thì vẫn hết sức vô tư nhìn tôi, như thể chẳng biết chuyện gì đang diễn ra. Mải cho đến tận mươi mười phút sau, khi mà que kem đã nát bét, thì cậu ta mới giật mình lại rồi khóc thét lên, khuyến mại thêm màn giãy đành đạch như cá trạch mắc cạn.
"Đông Đông ngoan đừng khóc! Dì sẽ mua cho con cây kem mới!” Mẹ vừa dỗ dành vừa rút khăn giấy ra lau mặt mày mũi miệng cho cậu ta, lại vừa liếc xéo liếc ngang tôi đầy đáng sợ.
...Tôi lỡ dại chọc phải ai đây trời?
"Thu~Thu~~huhu~~~" Tên đần kia được hời còn cố tình ra vẻ, vừa khóc vừa dụi mắt lại vừa trưng bản mặt đáng thương ra nhằm lấy lòng tôi. Nhìn thế tôi lại chợt nhớ tới trước kia, cậu ta lúc nào cũng ương ngạnh chẳng ai nạnh nổi, vậy mà giờ đây lại ra nông nổi này, làm tôi cũng thấy mềm lòng đôi chút.
"Cậu mà còn khóc nữa thì tôi sẽ bỏ cậu luôn thật đấy!" Tôi đe dọa.
Uy hiếp vậy xem ra rất hữu dụng, bằng chứng là vừa nghe xong thì cậu ta liền sợ tới mức nín bặt, thậm chí cũng không dám nấc thêm tiếng nào nữa. Chỉ đưa đôi mắt ngấn nước đỏ au lên mà nhìn tôi. Tựa như rất nhiều năm về trước cũng từng có người nhìn tôi như thế.
"Sau này Đông Đông sẽ ở đây với con!"
Chắc vì nhìn ra sự mềm lòng của tôi mà mẹ tôi “giã từ vũ khí” chuyển sang sắm vai từ bi hỉ xả. Quả không uổng hình ảnh nữ nhân thương trường cáo già băng qua muôn ruộng muôn mương.
"Ở với mẹ mà ngày nào Đông Đông nó cũng hỏi khi nào con tới, thậm chí trước khi đi ngủ cũng ngồi bên cửa sổ chờ con. Lúc mẹ nói là tối nay con không về thì nó liền khóc lóc. Có dỗ thế nào thì cũng không chịu nín!”
Lại còn thêm cái màn lấy khăn giấy chấm chấm khóe mắt, “Thiên Thu à, cực chẳng đã mẹ mới phiền tới con. Con cũng biết rồi đó, ở Đài Loan này, chúng ta là thân nhân duy nhất của Đông Đông. Aiii~ vất vả lắm mới nuôi nó lớn chừng này vậy mà lại ra nông nổi thế...chẳng biết sao này mẹ còn mặt mũi nào đi gặp mẹ thằng bé nữa~~~huhuhu!"
Nhắc tới chuyện xưa, hai người kia liền vô cùng ăn ý mà ôm nhau vừa xoa lưng vừa khóc rống lên. Nếu tôi không nhìn lầm thì mẹ tôi khi nãy đã len lén nhéo eo tên đần kia một cái.
"Con không có thì giờ chăm nom cậu ta đâu!" Tuy có chút mềm lòng nhưng tôi vẫn ráng ra dáng mạnh miệng, "Hơn nữa tiền lương của con còn nuôi không nổi mình thì sao đa mang thêm một người ăn không ngồi rồi nữa chứ!”
"Cùng lắm thì mỗi tháng mẹ gửi tiền nuôi dưỡng Đông Đông cho con!" Mẹ nói vô cùng nghĩa khí, "Một vạn được không!"
"Hai vạn." Tôi cò kè mặc cả.
"Một vạn rưỡi là hết giá, muốn nhiều hơn thì không có đâu."
Tôi âm thầm tính toàn rồi miễn cưỡng gật đầu: "Okie."
Tên kia vừa cắn ngón tay vừa ngây ngô nhìn hai mẹ con tôi ra giá. Tên đần này dù có bị người ta mang đi bán cũng chẳng hay biết gì.
*
"Bây giờ cậu đi theo tôi nên phải nghe lời tôi!."
Vất vả lắm tôi mới tiễn ma đầu mẹ đi được, thở dài một hơi nghĩ cách ra oai với khách tới trọ này.
"Thu Thu~ " Khách trọ nắm lấy góc áo của tôi, ngoan ngoãn hỏi: "Nghe gì cơ ạ?"
Vừa nghe tiếng “ạ” của cậu ta thì tôi liền muốn nhũn chân té ngửa, ráng lắm mới đứng vững vàng được.
"Thứ nhất, không được gọi tôi là Thu Thu!"
"Em không thích!"
Ôi trời, lại còn trề môi chu mỏ ra với tôi nữa! Lẽ nào cậu ta không biết cái gì gọi là ăn nhờ ở đậu sao?
"Nếu không nghe lời tôi sẽ đá cậu ra đường." Uy hiếp tập hai.
Lần này cậu ta không cãi lời nữa, chỉ dẩu môi ra nhìn tôi như một đứa trẻ đang rất không hài lòng về chuyện nó không muốn vậy. Vẻ mặt như thế lại xuất hiện trên gương mặt của một người đàn ông trưởng thành, khiến tôi rợn hết cả da gà lên.
"Cậu có thể gọi tôi là anh Thiên Thu." Tôi phớt lờ vẻ mặt hờn dỗi kia của cậu ta rồi nói với vẻ làm ơn, “Hoặc là anh họ cũng được.”
Cậu ta lại quẹo đầu nhìn tôi. Đôi mắt trong suốt.
Nói thật, sau khi trưởng thành, tôi không còn dịp quan sát cậu ta rõ rành nữa. Thật không ngờ là lớn lên nhìn cậu ta cũng không tệ, hay theo như một định nghĩa khác là rất xinh giai….Nhưng mớ nước mũi kia là sao? Tôi rút khăn giấy ra chùi mũi cho cậu ta, hình như có vẻ tôi hơi mạnh tay khiến cậu ta cứ nhíu mày miết, song vẫn để mặc tôi làm gì thì làm.
"Sạch rồi!" Tôi tiện tay ném khăn giấy vào thùng rác rồi vừa lòng vỗ tay cái bốp, “Tôi còn chút việc phải làm, cậu phải ngoan ngoãn không được làm phiền tới tôi!”
"Thu Thu phải làm gì cơ?" Cậu ta nâng mắt lên nhìn tôi.
"KHÔNG ĐƯỢC GỌI THU THU!" Tôi quát.
*
Tôi khoanh tay đứng nhìn cậu ta lôi bút chì màu và tập sách ra vẽ vời. Sau khi xác nhận là cậu ta sẽ không vẽ bậy vẽ bạ lên vách hoặc sàn nhà thì tôi mới an tâm quay về phòng....chơi điện tử.
"Thu Thu." Cậu ta đứng ngoài của gọi. May mà tôi dự kiến trước, sợ cậu ta xộc vào khi tôi đang đánh boss nên đã khóa cửa phòng lại.
"Chuyện gì?" Tôi đằng hắng một tiếng.
"Thu Thu!" Lần này, giọng cậu ta nghe có vẻ run run. Lý trí của tôi bảo tôi phải lập tức ra ngoài xem thế nào nhưng trái tim lại mách bảo cứ đợi lát nữa đi, chỉ còn nước cuối cùng nữa thôi….
"Thu. . . . . ."
Giọng thút thít rồi im bặt đi, năm giây sau là tiếng khóc kinh thiên động địa vang lên. Tôi giật mình trợn mắt nhìn tiểu anh hùng của tôi bị địch quân đâm một kiếm xuyên tim.
Mẹ nó! Tôi nổi giận đùng đùng đá cửa mà ra, quát lên hỏi, "Khóc cái gì mà khóc!"
Cậu ta hoảng sợ im thin thít, mắt đẫm lệ nhìn tôi. Tôi nhíu mày ngó cậu ta một lượt, thấy tứ chi vẫn bình thường, rốt cục thì cậu ta khóc cái gì?
"Thu Thu, em mắc tè..." Cậu ta cúi mặt đáp.
Tôi đầu đầy mây đen, trừng mắt nhìn sản phẩm cậu ta tạo ra dưới sàn.
*
Thật không ngờ lại có ngày Trình Thiên Thu tôi phải cong lưng chổng mông đi lau dọn nước tiểu của người ta.
Tôi hậm hực lau sàn, hậm hực giặt quần áo bẩn. Còn tên gây họa kia vì cơn hậm hực của tôi mà hiện giờ đang ngoan ngoãn ngồi trong bồn tắm lớn, như con cún nhỏ vì làm sai bị mắng mà không dám hó hé thêm tiếng nào.
"Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà lại đái ra quần như thế, HẢ? Người ta mà biết được thì cười thúi đầu!” Tôi chua ngoa mắng, quay đầu nhìn bản mặt ngu ngơ của cậu ta thì lại càng điên tiết hơn.
"Em năm tuổi." Cậu ta cúi đầu ngó ngó bàn tay mình, phân vân một chút rồi chìa bốn ngón tay ra cho tôi xem.
Chân mày tôi xoắn lại, "Rốt cục là năm hay bốn?"
Cậu ta nghiêng đầu ngẫm nghĩ, dựng ngón tay đang cúp xuống lên.
"Năm tuổi." hề hề cười đáp lại.
Còn tôi thì chẳng cười nổi, ngồi xổm xuống trước mặt cậu ta, trợn mắt lên hỏi, “Ai nói cậu biết là cậu năm tuổi?”
Lại cúi đầu ngẫm nghĩ, "Cái chú kia kìa."
"Chú nào?"
"Cái chú bận áo trắng đó."
...Đâu lại xộc ra một chú bận đồ trắng gạt người vậy?
"Lục Bách Đông!" Tôi nhẫn nại giải thích, "Cậu không phải chỉ mới lên năm mà đã hai lăm tuổi."
Lại quẹo đầu nhìn tôi, chẳng biết có nghe hiểu lời tôi hay không mà sau cùng lại chốt bằng một câu vô cùng trật quẻ.
"Thu Thu, em muốn ăn gà rán."
“…”
*
Sự thật chứng minh, cho dù có bị mất trí nhớ hoặc là trí năng thoái hóa thì bản tính ăn thịt của động vật có vú cũng sẽ không thay đổi.
"Ăn đi!"
Tôi cố tình lấy mớ cà chua xà lách trong hambuger mà cậu ta đã bỏ, đặt vào lại trong đĩa, thế nhưng đổi lại chỉ là cái nhìn đầy ngu ngơ mà thôi.
"Em đã bỏ nó rồi." Cậu ta nói, như thể đang khó hiểu sao tôi lại ép cậu ta ăn rác vậy.
"Nếu không ăn thì đừng hòng uống coca."
Tôi dọa, thế là cậu ta liền ủ rũ cúi đầu nhét xà lách vào miệng.
"Còn cái này nữa." Tôi đẩy luôn cả phần rau rá của tôi sang chỗ cậu ta.
"Vậy anh cũng không được uống coca." Cậu ta mượn lời của tôi trả treo lại tôi, nhưng tiếc thay lại chưa đạt tới trình bắt bẻ được ông đây.
"Tôi không uống coca, mà là 7up." Rồi tôi đắc ý hớp một ngụm nước trước mặt cậu ta.
Ai kia liền trừng mắt lườm tôi. Từ nhỏ tới lớn tôi thích nhìn nhất là vẻ mặt này.
"Nhớ cho kỹ. Ở nhà tôi thì đừng hòng kén ăn cũng đừng hòng tè ướt ra cả quần.” Tôi đặt điều kiện.
"Không phải lúc nào em cũng tè ướt quần." Cậu ta tiu nghỉu nói, như thế là tôi đang giá họa cho cậu ta vậy.
"Thiệt khôngggg?" Tôi cố tình ngân dài chữ không ra nhằm khiến cậu ta xấu hổ.
"Lúc nãy là tại vì em không biết nhà vệ sinh ở đâu chứ bộ!" Cậu ta lí nhí đáp.
"Lần sau mà cậu còn như thế thì tôi sẽ cho cậu bận tã." Tôi đe.
"Anh mới đi mặc tã!" Cậu ta sợ hãi, nhảy dựng lên phản đối.
Được, biết sợ là tốt!
*
Buổi tối đang ngồi xem TV thì cậu ta lăn đùng ra ngủ, tôi cũng ngáp vắn ngáp dài liên tục.
Bị của nợ này tra tấn cả ngày hại tôi hao kiệt sức lực bằng cả nửa năm. Tôi tắt TV. Trước khi quay về phòng ngủ còn tốt bụng để gối mền lại cho kẻ đang ngủ lăn quay trên sofa là cậu ta.
Vừa ngả lưng xuống giường thì tôi ngủ ngay. Những tưởng là sẽ cứ vậy mà ngủ thẳng cẳng tới hừng đông thì không ngờ nửa đêm lại bị dựng đầu dậy.
"Thu~~ Thu~~uuuuuuu"
Tiếng rên khóc như quỷ đòi nợ réo rắt ngoài cửa. Dù tôi chẳng mê tín nhưng cũng bị dọa nổi hết cả da gà lên. Điều duy nhất đáng ăn mừng chính là quỷ đòi nợ này chưa tu luyện tới level băng tường xuyên cửa.
“Uuuuuu~~Thu Thu~~~huuuuuuuuuuú."
Tiếng khóc rên ai oán dằng dai làm tôi càng nghe càng thấy quen quen...
"Lục Bách Đông?" Tôi dợm hỏi thử. Quỷ ngoài cửa nghe vậy lại càng khóc lớn hơn để chứng nhận phán đoán của tôi.
Nếu như đã không phải là quỷ vậy thì tôi cũng không cần phải nhẫn nại gì nữa sất, khó chịu mà xuống giường đá cửa xông ra ngoài.
"Đừng nói là cậu lại đái trong quần nữa nhé!?" Tôi quét mắt nhìn xuống đũng quần cậu ta.
Tên quỷ kia ra sức lắc đầu nhằm chứng tỏ mình trong sạch. Tôi thở dài hỏi han, "Thế thì là chuyện gì?"
"Tối quá hà...có ma..." Cậu ta vừa khóc vừa dụi mắt, nhưng bộ dạng có đáng thương hơn nữa cũng không lay động được tôi.
"Yên tâm đi... " Tôi tốt bụng an ủi, "ma sợ nhất là người đần độn."
Cậu ta nghe không hiểu lời chửi xéo của tôi, chỉ ngu ngơ đưa mắt cún con lên nhìn. Tôi ngó cậu ta một lát rồi lại quay vào phòng sau đó lại trở ra, học theo y chang điệu bộ của mama tôi mà ịn khăn giấy lên mặt cậu ta, “Hỉ mũi ra nào!” Kẻ cao hơn tôi một cái đầu vô cùng ngoan ngoãn cúi xuống hắng ra một bó nước mũi.
Điệu bộ vâng lời này hại tôi lại nghĩ tới chuyện trước kia. Khi cậu ta vẫn còn chưa cao hơn tôi một cái đầu, luôn đi theo phía sau tôi, cũng sợ tối sợ ma mà vòi tôi làm nũng. Sau này lớn lên, ai ngờ tính cũng đổi theo.
"Dơ chết được." Tôi chợt cụt hứng, ném mớ khăn giấy kia vào ngực cậu ta. Tên kia liền trưng bản mặt tội nghiệp ra mà kéo kéo tay tôi.
"Thu Thu." Cậu ta gọi.
"Cậu kêu ai hả?" Tôi gằn giọng hỏi khó.
Cậu ta liền ngậm miệng lại, giương đôi mắt ướt nước lên nhìn tôi. Đáng tiếc tôi chẳng phải hạng yếu đuối ưa mềm lòng, nếu cậu ta đã không hó hé gì thêm nữa thì tôi liền bỏ về giường.
Tên ngốc kia coi vậy mà cũng quật cường, đứng yên tại chỗ ngóng nhìn tôi.
Tôi kéo mền trùm quá đầu, làm bộ ngủ say lắm rồi. Chẳng biết là đã qua bao lâu, chợt nghe thấy mấy tiếng “bộp bộp”, nệm cũng lún xuống, con ma khóc nhè kia rụt rè ướm hỏi, “Thu Thu?”
Tôi không để ý tới cậu ta, vì tôi ngủ say rồi.
Chốc chốc tôi lại trở mình, vô tình chừa ra một khoảng giường. Một hành động vô thức lúc đã ngủ say mà thôi.
*
Buổi sáng dậy, đầu váng vất. Chắc vì tối qua ngủ không ngon.
Tôi có chứng huyết áp thấp, phải tựa vào đầu giường ngồi một lúc mới tỉnh táo ra được. Cái tên đần kia coi vậy mà sướng rơn. Đồng hồ báo thức rống lên inh ỏi vậy mà vẫn còn nằm ngủ ngóac cả mồm ra. Nhìn dáng vẻ ngủ say sưa vậy tôi lại điên máu đạp vào mông cậu ta một cước mới thấy hả hê đôi chút.
Bước ra khỏi phòng tắm, rửa mặt chải chuốt xong thì sảng khoái ra hẳn. Tên kia chắc vì bị ăn một cước của tôi mà đã dậy rồi, ngồi trên giường dụi mắt nhìn tôi.
Lúc cậu ta không lên tiếng thì chẳng ai đoán được trí não cậu ta không bình thường, mà chỉ thấy người này mặt đẹp dáng cao khí chất tốt. Nhưng khi vừa mở miệng thì hình tượng vừa kể trên sẽ mất sạch sành sanh.
"Thu Thu." Cậu ta quái gỡ gọi tôi. Giọng nói nghe ra rất kì cục, như thể lớn rồi mà còn làm bộ nhỏ nhoi nhõng nhẽo mè nheo.
"Cái gì?"
Tôi và cậu ta mắt to trừng mắt nhỏ hết nửa buổi cậu ta mới chịu mở miệng nói, "Em đói bụng."
Đúng là quen thói cậu ấm cô chiêu!
Sau khi giám sát cậu ta đánh răng rửa mặt xong, tôi mới rà soát hết cả ngăn bếp, tìm ra được vài lát sandwich chưa đến nổi mốc meo để ăn kèm sữa tươi. Tên đần kia hoàn toàn không có kiến nghị gì với bữa sáng, ngoan ngoãn uống một ngụm sữa cắn một mẩu bánh mì, mắt thì từ đầu tới cuối không rời TV một giây, lại còn cười phá lên vì bộ phim hoạt hình đang xem.
"Đông Đông" tôi nhìn nhìn mặt cậu ta mà nói, "Lát nữa tôi đi làm, cậu ở nhà một mình được chứ?”
Cậu ta nhìn TV rung đùi đắc ý, chả biết có nghe thấy lời tôi nói không nữa.
Tôi hết cách, tắt TV, tên ngố kia liền sụ mặt ra nhìn tôi.
"Cậu có thể ở nhà một mình không?" Tôi cao giọng hỏi, cậu ta ra sức gật rồi lại gật. Chợt thấy không ổn tôi bèn hỏi lần nữa, “Cậu chắc chắn là có thể ở nhà một mình?”
Lại càng gật đầu kịch liệt hơn trước. Tuy tôi không tin được nhưng chí ít thì cậu ta cũng đã nghe lọt tai lời tôi nói. Tôi ném cái điều khiển từ xa cho cậu ta rồi lôi hết toàn bộ bánh quy bánh mặn bánh mè ở nhà có ra trước mặt tên này. Làm vậy thì dầu tối nay tôi có tăng ca cậu ta cũng không đói chết.
Trước khi đi, tôi còn không yên lòng mà căn dặn, “Nếu tối về không thấy cậu đâu thì đừng trách sao tôi ác!” Đáp trả lại lời tôi chỉ là một tràng tiếng cười ngớ ngẩn.
*
Tôi mang tâm trạng thắt thỏm bất an đến chỗ làm, cũng nhờ vậy mà đến trễ, rồi được ông chủ sạc cho một trận tơi bời hoa lá, khiến tôi chỉ muốn chạy về lăng trì tên Lục Bách Đông kia.
"Ê~ giai của cậu tới kìa ♥"
Tôi vừa từ trong kho ra thì liền nghe gã chủ kiêm quản lý kiêm bạn thân của tôi thông báo, lại còn đưa đẩy một cái mi gió vô cùng buồn nôn về phía tôi.
Lúc đầu tôi còn không hiểu chuyện gì, đến lúc xuyên qua bả vai của gã nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông cao to mặt đầy lạnh lùng thì mới giật mình mà mím môi.
"Anh có cần tôi tư vấn không?"
Tôi bước lại chỗ người kia, bày ra nụ cười khả ái hòa nhã ra nhưng anh ta lại chẳng chút mảy may để ý tới, lạnh lùng đáp, "Không cần."
Dù có hơi khó chịu nhưng tôi vẫn mê tít. Xem chừng tôi có khuynh hướng M nặng rồi.
"Bộ vest anh đang cầm trên tay chính là mốt trong mùa đông năm nay. Anh thử xem bộ màu ghi này xem sao, hợp với da và vóc người anh lắm.”
Tuy anh đẹp giai không cần tôi tư vấn nhưng sao tôi lại bỏ lỡ cơ hội tiếp cận này chứ, lại còn nương vào việc lấy quần áo mà hờ hững chạm vào anh ta. Cuối cùng thì anh ta cũng giương mắt lên nhìn tôi, đầu mày khẽ chao lại, đây là biểu tình sinh động nhất mà tôi thấy ở anh ta từ suốt đó đến giờ.
"Vậy thì lấy bộ cậu nói đi." Lúc này anh ta không ngại ngùng gì nữa mà nhìn thẳng vào tôi, quả là người đa nhân cách mà.
"Anh cần mặc thử không?" Tôi cố ra vẻ bình tĩnh nhằm chế ngự vẻ chờ mong trong dạ.
Có lẽ vì đã nhìn ra vẻ háo hức của tôi khi đề nghị anh ta thử áo để nhân đó mà sờ mó một phen nên anh ta liền rút thẻ tín dụng ra đáp, “Không cần. Cứ gói lại đi."
Tôi vừa tính tiền cho anh ta vừa tiếc hùi hụi.
Đợi đến khi anh giai kia bước ra khỏi tiệm thì A Địch, tên gã chủ, mới cười phá lên. Tôi bực quá lườm gã một cái. Đúng là đồ bạn vô lương.
"Tôi cứ tưởng lần này cậu sẽ tranh thủ chấm mút được chút đỉnh chứ." Gã rung đùi ra chiều đắc ý lắm.
Tôi thở dài, "Tôi cũng tưởng vậy."
Mấy tháng trước, khi người đàn ông kia lần đầu bước vào tiệm, tôi đã chú ý anh ta rồi. Anh ta lúc nào cũng vận tây trang đắt tiền. Mỗi lần đến đều mua một bộ. Đều đặn mỗi tuần một lần. Anh ta hoàn toàn không giống với những vị khách thường tới đây.
Gian hàng này nằm ở khu phố đông, là do cha A Địch bỏ vốn ra mở cho gã, chuyên về thời trang dành cho nam, giá có hơi cao, nhưng là tiền nào của nấy.
Khách hàng đến đây đa phần là nhân viên công sở. Ông chủ cửa tiệm có chứng mê những người mặc tây trang đẹp, vừa mặc đồ đẹp vừa có thể hình đẹp lại càng khiến gã chủ thích hơn. Nhưng trớ trêu thay những kẻ tới mua đồ luôn khiến gã chủ thất vọng vì rặt một lũ ốm tong teo lại còn thêm cái phần èo uột đến muốn bệnh. Tôi và gã chủ này vừa hay lại cùng chung sở thích, khiến cửa tiệm ngập đầy yêu khí.
Ngay lúc tiệm trở thành động cho bọn èo ợt thì người đàn ông tuấn lãng lạnh lùng kia xuất hiện. Ngũ quan hài hòa đẹp đẽ, khí chất nghiêm lãnh, lại còn kèm theo cử chỉ tay uốn hoa sen kẹp thẻ tín dụng, hại tôi và gã chủ chỉ mơ có ngày được cùng lên giường với anh ta một lần cho thỏa.
"Hôm nay cho tôi về sớm chút nhé?" Nhác thấy trong tiệm chẳng còn ma nào tới nữa, với lại bữa nay cũng bán được kha khá, tôi bèn nhân đó mà đòi về sớm.
A Địch lườm tôi một cái, "Hôm nay có hẹn hả?"
Tôi ậm ờ một tiếng, gã lại cười ru rú lên hỏi, "Ai? Tôi gặp qua lần nào chưa?"
"Thằng em họ tôi." Tôi tạt cho gã một gáo nước lạnh.
"Cái tên bị tai nạn xe đó hả?"
"Ờ." Tôi cũng chỉ có duy nhất một người em này thôi.
"Ặc ặc." Gã khách sáo hỏi han, "Cậu đó sao rồi, khỏe chưa?"
Tôi nhún nhún vai, "Nhờ vụ tai nạn đó mà cậu ta cải lão hoàn đồng"
Chắc vì nghĩ rằng tôi đang nói đùa mà gã chủ xùy một tiếng, không hỏi han chi nửa, chuyên tâm kéo thả chuột chạy bon bon trong một trang web đồng tính. Tôi cũng xán lại gần, châu đầu cùng gã ngắm những cơ thể đàn ông trên màn hình.
Chốc sau A Địch bỗng kéo ngăn tủ lấy một tờ áp-phích ra đưa cho tôi. Là loại tờ rơi rêu reo chuyện mời những ai tự thấy mình có tài thì hãy tham gia thiết kế tây trang thượng hạng cho hãng tài trợ.
"Rảnh thì tham dự cho vui." Gã tùy hứng nói.
"Ờ." Tôi cũng thờ ơ gật đầu lấy lệ.
*
Hết giờ làm, tôi gọi điện về nhà. Chuông reo nửa ngày mà chẳng ai tiếp. Tôi lại gọi thêm vài lần, vẫn vậy.
Chợt thấy bất an, xen lẫn sợ hãi, tôi lập tức đua xe vượt đèn đỏ về nhà.
Từ dưới lầu tôi đã thấy nhà cửa tối thui. Tâm như chùn xuống. Vội vã chạy lên nhà, mở cửa bật đèn. Quả nhiên chẳng có ma nào. Tôi tức giận đến mức ném ngay những thứ gần mình nhất xuống đất rồi khóa cửa ra ngoài.
*
Tôi chẳng biết tên đần kia đi đâu. Tìm loay hoay vài nơi gần nhà cũng chẳng thấy đâu.
Tôi phiền não vò tóc. Trời đã vào hạ. Tóc tôi dính bết lại vì mồ hôi. Đưa tay lên lau thì đúng là một đầu toàn những nước.
"Lục Bách Đông!" Tôi dẹp luôn cả sĩ diện, gào to tên cậu ta. Nhưng qua qua lại lại trước mắt tôi chỉ là những kẻ xa lạ. Mạch máu trên thái dương giật giật như muốn vỡ tung ra. Tâm cũng thấy lạnh.
Mới ngày thứ hai thì đã làm lạc người kia.
Tôi nghiến răng nghiến lợi rủa xả, chẳng biết là mắng tên ngốc kia tự ý bỏ đi hay tôi đi về quá trễ.
Rõ ràng biết hiện tại tên đó chỉ như đứa trẻ năm tuổi vậy mà cứ ngỡ như hắn vẫn còn là Lục Bách Đông thuở hào nhoáng nào. Cái người tự cường tự lập đến mức luôn nghĩ rằng liếc nhìn tôi một cái cũng là một sự sỉ nhục đâu còn trên đời nữa. Rốt cục thì tôi đang nghĩ gì vậy?
Lòng tôi rối bời, chỉ biết ngồi vò vò tóc.
"Cậu nghĩ kĩ lại xem thường ngày em cậu thích đi đâu?” Một phụ nữ có tuổi xa lạ bị tôi chặn đường, tốt tâm nhắc nhở.
Thích đi đâu? Đầu của tôi rỗng không.
Nếu là còn bé thì tôi biết rất rõ hắn thích đi đâu. Nhưng bây giờ ai nấy cũng đều lớn khôn rồi, thay đổi rồi, tôi còn rành rẽ ai nữa đây?
Chợt tôi lại dừng chân.
Nếu tên ngốc đó bây giờ mất trí, quay về làm cậu nhóc 5 tuổi của trước đây, vậy thì tôi biết cậu ta muốn đi đâu.
*
Cửa hàng thức ăn nhanh không ngớt kẻ ra người vào. Tôi không cần bước vào thì cũng đã nhìn thấy tên ngốc kia đang nhìn tờ menu đến thộn mặt ra. Tôi không gọi cậu ta, chỉ âm thầm đến bên cạnh. Không lâu sau cậu ta cũng phát hiện ra tôi, buồn tủi kéo áo tôi mà làm nũng, "Thu Thu, em muốn ăn gà rán."
Ăn cái con khỉ! Tôi cố dằn cơn tức xuống, túm tay cậu ta lôi ra khỏi hàng ăn.
"Mau theo tôi về." Tôi lạnh lùng nói.
"Không về!" Cậu ta nhảy tưng tưng lên vòi vĩnh, "Em muốn ăn gà rán! Gà rán! GÀ RÁN!”
Hơn một nửa khách khứa trong hàng ăn nhanh quay đầu ra nhìn bọn tôi. Cơn giận luôn kiềm nén nãy giờ bỗng trào lên, tôi vung tay cho cậu ta một bạt tai.
Sau cái tát tay ấy, thế giới như an tĩnh lại.
Cậu ta bị tôi đánh méo cả mặt. Tôi đánh xong thì lại hối hận, nhưng lại chẳng muốn buông lời xin lỗi xin phải, nên liền coi như không có gì mà kéo cậu ta đi.
"Mau theo tôi về." Tôi quát.
Cậu ta trừng mắt nhìn tôi như thể tôi có thù hằn gì ghê gớm lắm với cậu ta vậy. Tôi chợt thấy chột dạ mà lùi về sau một bước, ương ngạnh hỏi lại, “Cậu nhìn cái gì mà nhìn?”
Tên ngốc này không đáp, trề môi ra dỗi.
Trong nháy mắt tôi chợt thấy không ổn, quả nhiên giây tiếp theo tên này đã khóc váng lên.
"THU THU XẤU! THU THU THẤY GHÉT!" Cậu ta ngoác miệng ra hét toáng lên.
Những người kia phóng đôi mắt mang hình con dao về phía tôi, tặc lưỡi trách móc. Tôi xấu hổ hết chỗ nói, chỉ còn biết lôi xềnh xệch cậu ta về.
*
Tên này coi vậy mà cũng thù dai ghê.
Trong phòng tắm nhỏ hẹp, cậu ta ngồi trên nắp bồn cầu, đưa lưng về phía tôi. Dù tôi có dụ dỗ đe dọa cỡ nào thì cũng không chịu ngoái đầu lại.
Nhìn cậu ta quật cường như thế tôi chợt thấy bực mình. Dầu rằng đánh cậu ta là tôi không đúng đi. Nhưng sao cậu ta không chịu ngẫm lại việc tôi đã chạy hết ba dãy phố, suýt chút nữa đã lên tăng xông mà chết, để đi tìm cậu ta?
"Nếu không muốn tắm thì ra ngoài coi TV.” Tôi cố hòa nhã nói.
Ấy vậy mà ai kia vẫn không thèm ngó ngàng gì tới. Xem chừng là muốn làm mình làm mẩy với tôi đây!
Tôi đằng hắng một tiếng rồi quay lưng lại với cậu ta, tự mình tắm. Từ nhỏ đến lớn không ít lần cãi vã với người này. Chẳng lần nào tôi cúi đầu trước. Nên đương nhiên lần này cũng vậy.
Tôi vừa hát vừa tưới mát một thân đầy mồ hôi, lâu lâu lại nhìn trộm cậu ta một lần. Cậu ta vẫn lì lợm giữ nguyên tư thế cũ.
Lại chợt mềm lòng rồi. Nghĩ rằng dẫu gì bây giờ cậu ta cũng chỉ là một tên ngốc thôi, nên cũng không sĩ diện nữa, bèn xuống nước với cậu ta.
"Đông Đông à... " tôi nhỏ giọng gọi, "Có nóng không? Anh tắm cho em nhé!”
Cậu ta hứ một tiếng, vẫn không buồn động đậy.
"Ai không tắm thì phải ngủ ngoài sofa nha." Tôi dọa.
Cuối cùng thì ai kia cũng dao động, do dự mà xoay người nhìn tôi.
"Anh đánh em, phải nói xin lỗi mới được." Lại còn ra điều kiện.
Bị một tên có chỉ số thông minh chỉ bằng đứa trẻ lên năm xỏ xiên, tôi giận xám cả mặt.
"Còn cậu thì không ngoan, ra đường đi lung tung, cũng phải xin lỗi." Tôi đứng dậy hai tay chống hông.
Cậu ta không chút cò kè, ngoan ngoãn giải thích, hại tôi cũng phải đuối lý mà nhỏ giọng xin lỗi.
Chương 02.
Lúc gội đầu cho cậu ta, tay vô tình chạm phải thứ gì đó.
Tôi khom lưng, vạch tóc cậu ta ra xem, là một vết sẹo lồi, rất dài. Nhìn vậy lại nhớ ra cái lần tai nạn xe kinh hoàng đó. May mà tóc cậu ta dài che lấp được.
"Còn đau không?" Tôi hỏi. Đầu ngón tay cẩn thận lướt nhẹ lên vết thương đã lành.
Cậu ta lắc đầu, "Chỉ hơi ngứa ngứa."
Vết sẹo sâu như thế sao có thể không đau?
Tôi chau mày, nhớ tới mấy ngày đến bệnh viện thăm cậu ta. Mặt mày nhợt nhạt, dây nhợ cắm đầy người. Rành rành còn thở đó vậy mà chẳng khác gì người chết.
Lúc đó tôi nghĩ, cậu mãi mãi không tỉnh lại nữa.
"Cậu đó, suốt ngày chỉ toàn gây rắc rối." Tôi thở dài.
Tên kia đang cúi đầu nghịch rốn chợt ngẩng lên ngu ngơ hỏi lại, “Rắc rối là sao?”
Tôi bực mình đè đầu cậu ta xuống.
"Nghĩa là không nghe lời tôi, chạy đi lung tung, hại tôi về nhà mà không thấy cậu đâu.” Tôi lại nghiến răng nói.
"Tại em đói mà~" Ngốc nghếch bĩu môi trả treo.
Chợt lúc này bụng tên đần đó réo lên vô cùng phối hợp.
"Không phải tôi đã để bánh quy và bánh mì sẵn trên bàn rồi sao?" Tôi xách đầu cậu ta dậy để có thể dễ dàng lườm liếc cậu ta hơn.
"Nhưng em chỉ thích ăn gà rán thôi!!!"
Đúng là đồ kén ăn! Tôi dùng bàn tay ít dính xà phòng gõ mạnh lên trán cậu ta làm cậu ta la oai oái lên, bưng chỗ đau mà kêu, “Anh lại đánh em~~”
Bỗng dưng lại nhớ tới cái bạt tai trước tiện thức ăn nhanh khi nãy mà lo lắng kiểm tra bên má bị đánh của cậu ta. Không có vết gì cả. May là chẳng có chi nghiêm trọng.
"Tôi thích thì đánh thôi. Nếu thấy khó chịu cứ cắn trả đi!”
Tôi cố ra bộ hung dữ, dọa cậu ta sợ giật mình mà bĩu môi lườm nguýt. Vẫn thích nhất là nhìn cảnh cậu ta bị bắt nạt. Bèn lại cười xòa trét xà phòng lên mũi cậu ta. Tên ngốc này giận thì giận nhưng vẫn im lặng trừng mắt chống chọi.
*
Nhân lúc đại thiếu gia đang tung tăng tắm trong kia, tôi ra ngoài gọi điện đặt thức ăn.
Là loại gà rán cậu ta thích, còn thêm cả coca, khoai tây chiên, bánh pie và kem leng keng. Một bữa tối mang ý cầu hòa thấy rõ. Nghĩ nghĩ lại thấy sống càng lâu càng có lắm chuyện giật gân. Từ đó đến nay chỉ toàn là Lục Bách Đông lấy lòng tôi, chứ nào có lúc tôi chủ động cầu hòa với cậu ta? Ai mà ngờ sau khi bị đụng xe, tình thế lại đảo nghịch. Tôi từ thế thượng phong bị đá ngon lành xuống phần lép vế.
"Đã lau khô tóc chưa?"
Chắc là đã ngửi được mùi thịt thơm nghi ngút mà tên kia lao thẳng từ nhà tắm ra, không thèm trả lời câu hỏi của tôi, chỉ lo nhảy tưng tưng quanh bàn thức ăn. Tôi bó tay, vào phòng lấy máy sấy ra, đè cậu ta xuống sofa mà sấy khô tóc giúp. Ai kia cũng rất ngoan, tay cầm đùi gà, ngồi im để tôi hong tóc cho.
"Chừa tôi một cái." Tôi lại gõ đầu cậu ta một cái.
Bấy giờ tên đần này bị đánh mà chẳng ý kiến ý cò gì, lại còn cười lấy lòng tôi nữa.
"Thu Thu, em thương anh nhất." Cậu ta nói.
Rõ ràng biết chỉ là lời nịnh nọt lúc vui nhưng lòng tôi vẫn chùng xuống. Chợt bật cười đắng ngắt. Đã nhiều năm thế rồi mà vẫn còn non dại như xưa.
"Ai cần cậu thương." Tôi nói cho bõ ghét.
Chạy long nhong ngoài đường suốt một ngày e cậu ta cũng đã mệt rồi nên chưa tới chín giờ tối thì đã nằm dạn chân dang tay chiếm hết cả giường của tôi. Tôi nhíu mày, đạp tên ăn bám này qua một bên. Nhưng càng đẩy thì cậu ta lại càng lăn trở về vị trí cũ, làm tôi vừa tức vừa buồn cười.
"Ngu ngốc." Tôi mắng.
Cậu ta nhíu nhíu đôi mi, như thể nghe thấy tôi đang nói gì.
Tôi dùng ngón trỏ xoa xoa lên phần đầu mi mắt đang run run kia. Còn nhớ lúc ở bệnh viện, tôi thường ở không ngồi vân vê đôi mi dài cong vút này của cậu ta. Từ đầu mày tới cuối mắt, nhẹ nhàng vuốt ve.
Có lần xem một chương trình nghệ thuật tổng hợp của Nhật, nói rằng khi người ta ngủ say thì cách tốt nhất để giục họ dậy chính là vê vuốt đầu ngọn mi của người đó. Tôi vẫn luôn nhớ chi tiết này. Trong một tháng trời cậu ta nằm viện, chỉ cần là tôi tới thăm, tôi đều sẽ ngồi vân vuốt từng hàng mi mắt xinh đẹp đó. Tôi muốn thấy cậu ấy tỉnh lại.
Quả nhiên ngày đó cậu rốt cục cũng tỉnh lại. Đôi con ngươi đen láy nhìn đăm đắm vào tôi. Tôi bỗng thấy sợ, giật mình xoay lưng bỏ chạy. Sau đó thì không đến bệnh viện lần nào nữa.
Mẹ nói, Đông Đông đã tỉnh, đang tìm con.
Mẹ nói, Đông Đông nói được rồi, câu đầu tiên là gọi: Thu Thu.
Mẹ nói....
"Lục Bách Đông… " tôi như tỉ tê cho mình nghe, "cậu là đồ ngốc!" rồi ra sức nhéo mũi cậu ta một cái.
Vì đau mà cậu ta giật mình bật dậy, buồn ngủ xoa mắt. Tôi vội nhắm tịt mắt giả bộ là đã ngủ say lắm rồi. Cậu ta hoài nghi nhíu mày nhìn tôi vài lần, nhưng sau cùng vẫn ngoan ngoãn ôm mền nằm xuống cạnh tôi.
Tuy rằng chỉ số thông minh hiện tại của Lục đại thiếu gia chỉ bằng đứa bé năm tuổi nhưng lại được cái có hình thể khổng lồ, nên tôi chẳng thể lừa mình dối người đưa cậu ta đến nhà trẻ được. Lúc đầu tôi thương lượng với mẹ là ngày thường sẽ để Lục Bách Đông ở chỗ mẹ, thứ bảy chủ nhật thì về nhà tôi, và đương nhiên, ý kiến trên bị bác bỏ ngon ơ.
Tôi hết cách, giả bộ bệnh để nghỉ nhà chăm Lục Bách Đông. Cậu ta vui lắm, ngay cả rau xanh cà rốt gì cũng ăn sạch. Mỗi khi cậu ta ngoan ngoãn nghe lời đều khiến người khác không cầm được lòng yêu thương.
Buổi tối tôi lại lên mạng chơi game, Ngốc Nghếch không chịu được buồn mà xách giấy vở bút chì màu đòi chia bàn giấy với tôi. Tôi cũng mặc kệ đạp cậu ta xuống đất mà ngồi vẽ rồi chuyên tâm với nhân vật trong game của mình, làm bộ như không thấy ai kia cứ năm ba phút lại ngẩng đầu lên nhìn, xác nhận xem tôi có thật không bỏ đi hay không.
Chốt lại ngày hôm đó, tôi thì ngoài mặt xem như không có gì nhưng trong bụng lại thắt thỏm chẳng an.
*
Sáng hôm sau lên ca đi làm, tôi nhẹ tay nhẹ chân đi thay đồ, lúc quay vào phòng thì lại thấy Lục Bách Đông đang ngồi khoanh chân trên giường nhìn tôi chằm chằm.
"Cậu cậu cậu cậu…dậy rồi hả?" Tôi lặp bà lặp bập.
Cậu ta trề môi nhảy xuống giường, "Em cũng đi nữa."
Tôi túm tay cậu ta lại, "Cậu định đi đâu hả?"
"Đi làm với anh chứ đi đâu nữa." Nói vô cùng kiên quyết.
Tình hình này coi bộ những gì tôi nói với cậu ta ngày hôm qua đều là phí công.
"Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Cậu ngoan ngoãn ở lại trông nhà, khi nào đi làm về tôi sẽ mua gà rán và cơn chiên về cho cậu ăn.” Tôi dụ dỗ nhưng tên kia lại không động lòng.
"Em sẽ đi làm với anh." Cậu ta bướng bỉnh vòi theo.
Từ bé cậu ta đã như thế. Dù có gương mặt còn xinh xắn hơn cả con gái, bị trêu ghẹo một chút thôi đã khóc, nhưng lại cố chấp đến cùng với những gì bản thân muốn, có là chín trâu mười bò cũng không mảy may xê dịch được.
Tôi thở dài thườn thượt, hết cách nói, “Thế sao còn không mau đi đánh răng!”
Nhác thấy tôi đã đầu hàng, cậu ta liền hoan hô một tiếng rồi chạy ngay vào phòng tắm.
Nhìn theo bóng cậu ta đã khuất sau cách cửa tôi hừ một cái, nếu tôi mà tốt tính như thế thì đâu còn là Trình Thiên Thu nữa?
"Cậu chỉ có hai phút thôi đó." Tôi hí hửng đi ngang qua phòng tắm, đe cho một câu. Vừa nghe thấy tiếng cậu ta cấp tốc chà răng, tôi liền nhịn cười chạy vụt ra cửa, bước ra ngoài, đóng cửa rồi khóa trái. Nhốt cậu ta ở bên trong.
Ngay lúc đó, tôi nghe thấy phía bên kia cánh cửa đóng tiếng bước chân vồn vã, tiếp nữa là một tràng tiếng khóc tiếng hét inh ỏi, “THU THU! THU THU!!”
Tôi phì cười rồi lấy ổ khóa chốt lại cửa cho thật chắc. Sau khi an tâm là cậu ta sẽ không trốn ra được mới đi xuống dưới lầu.
Ban đầu còn nghe thấy tiếng cậu ta la khóc, nhưng đi xa dần cũng không còn có âm thanh gì nữa.
Đứng ở dưới lầu nổ máy xe, theo quán tính lại ngoái đầu nhìn lên ban công. Cậu ta vậy mà lại đang dang hai tay ôm lấy lan can nhìn tôi đăm đăm. Tôi thu lại đường nhìn, đội nón bảo hiểm rồi rồ ga phóng đi.
*
Trên đường đi chẳng hiểu sao lại gặp quá nhiều đèn đỏ. Tôi phiền muộn nhịp tay lên tay nắm xe, dằn xuống xúc động muốn quay đầu lại nhìn.
Nhốt cậu ta lại là chuyện đương nhiên thôi. Tôi sao có thể cứ khư khư mang cậu ta đi khắp nơi được?
Đèn xanh. Tôi rồ ga chạy đi.
Ngã tư tiếp theo lại là đèn đỏ.
Tôi khịt mũi một tiếng, quay đầu xe.
*
Trước khi vào tiệm, tôi trốn trong một ngõ vắng gọi điện tới báo cho A Địch biết tình hình hiện tại. Gã chẳng những không cằn nhằn mà còn sảng khoải bảo tôi cứ đưa người theo. Ba mươi giây sau, khi tôi cùng Lục Bách Đông hiện thân trong tiệm rồi A Địch mới chịu ngóc đầu lên khỏi tờ báo nhìn bọn tôi. Mắt gã sáng long lanh đến là lồng lộn.
"Mau chào chú đi!" Trước khi A Địch kịp đá lông nheo rôm rốp với Lục Bách Đông thì tôi đã nhanh tạt cho gã một gáo nước lạnh.
Dầu rằng vẫn còn rất khó chịu với tôi nhưng Lục đại thiếu gia vẫn ngoan ngoãn cúi đầu nói, “Con chào chú ạ!”
Tôi lườm A Địch, thấy gã có vẻ rất không hài lòng về tiếng chú đó, xem chừng bao cơn hưng phấn của gã đã bị tôi đá bay rồi.
Nhét Lục Bách Đông vào xó tiệm, nhìn cậu ta lôi bút sáp giấy viết ra vẽ xong, tôi mới quay lại quầy tính tiền, lại bắt gặp bản mặt quái dị của gã chủ.
"Cậu bị khó ở hả?" Tôi nhíu mày.
"Thằng em cậu bị gì vậy?" Gã kéo tôi tới một bên, nhỏ giọng hỏi.
Tôi nhún nhún vai, "Bị tai nạn xe, đụng trúng đầu nên bây giờ trí óc chỉ giống đứa trẻ năm tuổi.”
"Gì?" Gã há hốc mồm ra như chẳng tin nổi, "Chuyện này nghe ra còn ly kỳ hơn cả phim truyền hình chiếu lúc 8 giờ tối nha! Thằng em cậu đang sống ở thời đại nào thế hả?”
Tôi đang suy nghĩ xem phải trả lời gã thế nào thì gã lại hỏi tiếp, “Em cậu cũng là vậy hả?"
Chữ “vậy” này của gã như có vẻ mơ hồ nhưng phàm là người trong giới thì liền hiểu ngay. Tôi cũng lười quanh cho với gã, trực tiếp đáp, “Nếu tên đó mà không thẳng thì trên đời này chẳng thằng đàn ông nào thích phụ nữ nữa.”
A Địch tiếc rẻ hừ hừ hai tiếng, bị tôi liếc một cái mới chịu thức thời chuyển chủ đề
"Hôm nay bọn Tiểu Lục rủ đi nhậu, cậu đi không?”
Tôi cười khổ, "Tôi còn phải về nhà nấu cơm chăm con trẻ, đi thế nào cho được?”
Gã chủ cười hô hố lên, mặt mày gian tà nói, “Hay là cậu dắt con trẻ của cậu theo cho vui. Đến đó tụi này sẽ dạy cho nó biết một số chuyện chỉ người lớn mới làm...”
Tôi nện cho gã một cú, chặn cái mồm họa của gã lại.
*
Buổi tối bảy giờ, vừa hay là lúc tan tầm, tốp ba tốp năm khách khứa bước vào tiệm. Tôi lo Lục Bạch Đông ở đây sẽ vướng tay vướng chân nên xin A Địch cho về sớm. Gã không nói gì, hòa nhã gật đầu cho lui.
Hôm nay Lục Bách Đông im lặng một cách bất thường. Bị tôi ghẹo vài lần vẫn cứ mím môi nằm bò ra bàn vẽ tranh, hại tôi bẽ mặt kinh khủng. Tôi nhớ lúc còn nhỏ, dầu có giận thì đại thiếu gia cũng không dỗi lâu như vậy. Mỗi lần bọn tôi cãi nhau xong, chưa tới một tiếng đồng hồ thì cậu ta liền chủ động xách cống phẩm đến cầu hòa với tôi.
Nhưng quãng thời gian đó đã không quay về được nữa rồi.
Tôi vừa hoài niệm vừa rẽ xe vào bãi đỗ của siêu thị.
Trời còn sớm, mới hơn bảy giờ một tí. Nếu mà đi chợ nấu cơm thì chừng độ tám giờ là ăn được. Tôi cẩn thận ước chừng thời gian. Kẻ vốn đang rất ngoan ngoãn đi bên cạnh tôi bỗng như ngựa mất cương, chạy tưng tưng về phía trước, nhưng chưa được vài bước lại quay đầu nhìn tôi.
Tôi xua tay ra ý bảo cậu ta cứ thoải mái chơi đi, sau lại làm dáng mẹ hiền vợ đảm mà xách giỏ đi lựa rau rá cá thịt. Tên kia cư nhiên lại tiu nghỉu đi trở về cạnh tôi, tay miết góc áo tôi.
"Đi lấy bim bim hay kẹo đi." Tôi vui vẻ nói, nhưng ai kia chỉ ủ rũ lắc đầu.
Chẳng hiểu mô tê của sự khác thường này, tôi chỉ biết gãi gãi đầu. Đoán là cậu ta tìm không thấy hàng thức ăn vặt nên tốt tâm dắt cậu ta tới đó, rồi đẩy đẩy cậu ta mau tới lựa món mình thích.
"Cậu có thể lựa cái nào cậu thích, nhưng mà chỉ bữa nay thôi đó.” Tôi dặn dò như thể gà mái dặn gà con, bản thân cũng tự thấy mình đang rất có thành ý muốn bồi tội.
Dù sao thì tùy tiện nhốt người ta ở trong nhà cũng bị cấu thành tội rồi. Nếu Lục Bách Đông thiệt sự là đứa nhóc 5 tuổi thì phỏng chừng tôi còn bị còng đầu ngồi gỡ lịch trong khám đi?
Tôi vừa nghĩ miên man vừa quay lại quầy giảm giá.
Bên người chợt vang lên tiếng bước chân rất khẽ. Tôi vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Lục Bách Đông.
"Cậu bị sao vậy?" Tôi khó hiểu nhíu mày.
Cậu ta hai tay rỗng không, nhìn thế nào cũng chẳng giống bộ dạng mê ăn hàng ngày.
Tên ngốc chỉ lắc đầu, đi đến cạnh tôi. Tôi liếc nhìn cậu ta vài lần, cảm thấy hắn kỳ quái vô cùng.
"Không ăn thiệt hả? Hết bữa nay rồi thì lần sau không còn dịp nữa đâu.” Tôi dọa, nhưng cậu ta vẫn cứ ngây ra nhìn tôi, chẳng biết là có đang nghe hiểu hay không nữa. Tự dưng tôi thấy nhụt chí thế nào đó.
"Quên đi." Tôi nói rồi tiện tay bỏ vào giỏ vài hộp sữa bò.
Lúc đi ngang qua quầy đông lạnh, chợt thấy ngón tay bị khều khều. Tôi cúi đần nhìn, thấy tên đần đó đang lo lắng muốn nắm tay tôi.
Nếu cậu ta thật chỉ có 5 tuổi thì chuyện này chẳng nhằm nhò gì với tôi, nhưng đằng này cậu ta lại là Lục Bách Đông xinh giai hai nhăm dáng hâm hâm, nên tôi sao có thể dửng dưng coi như chuyện này bình thường thôi?
Tôi rụt vội tay về, làm bộ như vô ý lựa đồ, nhưng khi tay tôi vừa rời đi thì cậu ta lại hoảng loạn níu lại. Cứ vài lần như thế, tôi cũng thấy phiền mà hỏi, “Cậu tính làm gì vậy hả Lục Bách Đông?”
Cậu không đáp, mím môi lại rất chặt. Loáng thoáng tôi như bắt gặp lại vẻ quật cường ngày nào. Chỉ tiếc bây giờ tôi đã hai mươi bảy tuổi.
Tôi bỏ cậu ta lại phía sau, đi thẳng tới quầy ăn vặt, thuận tay bỏ vào giỏ tùm lum những thứ tôi thích ăn. Vẫn biết là cậu đi sát ở sau lưng. Nhưng tôi không để ý tới, chỉ chuyên tâm nghiền ngẫm xem snack khoai tây thường và snack khoai tây kim chi có gì khác nhau.
"Thu Thu." Cậu ta gọi.
Tôi coi như không nghe thấy, tiếp tục coi thành phần của các loại bánh snack.
"Anh sẽ vứt bỏ em hả?" Nhưng câu nói tiếp theo của cậu lại khiến tôi đóng băng.
Tôi quay đầu lại nhìn. Cậu vẫn một thân lưng thẳng mặt quật cường. Tôi dời tầm nhìn lên mấy gói snack xanh đỏ trên kệ, thong thả nói, “Sao tôi lại vứt bỏ cậu được? Bộ cậu tưởng sẽ có xe rác nào chịu hót cậu đi à?”
Cậu không nói, chỉ khều khều ngón tay tôi.
Tôi thấy bực, định giãy giụa, nhưng Lục đại thiếu gia đã nhanh tay ôm chặt cánh tay tôi lại.
*
Chắc là cái chuyện bị nhốt kia đã tạo thành nỗi ám ảnh cho Lục đại thiếu gia rồi.
Ví dụ như, tôi chỉ cần biến mất khỏi mắt cậu ba phút thì mặt cậu đã hiện lên vẻ bồn chồn; qua mười phút thì sẽ cao giọng khóc rống lên, báo hại A Địch cứ cách mươi mươi phút thì réo tôi tới dọn dẹp hậu quả một lần, làm tôi mệt bở người.
Ví dụ như, sáng sáng cậu đều sẽ dậy sớm hơn, bận áo quần chỉnh tề ngồi trên giường đợi tôi thức. Tôi bị dọa cho mấy lần cũng thành quen.
"Sao lại dậy sớm thế chứ?" Mỗi sáng tôi đều hỏi cậu câu này.
"Em đói bụng." Sau đó mỗi sáng cậu ta lại dùng y chang một vẻ mặt trả lời tôi, vòi tôi nhanh nhanh đi nấu bữa sáng để không hỏi miết việc này nữa.
Tôi bắt đầu hoài nghi chỉ số thông minh của một trẻ lên 5 rồi đó. Làm sao mà lại khôn khéo đến chừng đó được?
*
“Ê hay là có khi nào cậu ta giả bộ mất trí nhớ không?"
Mỗi ngày sau mười hai giờ thì tiệm quần áo lại vắng khách. Tôi và A Địch ngồi châu đầu trong quầy tính tiền nhìn Lục Bách Đông. Cậu ta hoàn toàn không phát giác việc mình bị soi mói.
"Tôi chỉ biết là nếu cậu ta không bị trí nhớ thì chắc chắn sẽ là một cực phẩm.” A Địch xoa xoa cằm với vẻ thèm thuồng đáng khinh rồi bị tôi xùy một tiếng coi rẻ.
*
Lúc tối, tôi mua một phần gà rán thơm lừng, cười hề hề nhìn Lục Bách Đông ăn ngon lành.
"Đông Đông à..." tôi cố nhỏ nhẹ hết mức có thể, "Mấy ngày gần đây em có nằm mơ thấy gì không?"
Trên TV người ta vẫn thường chiếu như vậy. Anh nam chính bị mất trí nhớ sau một quảng thời gian ở chung với chị nữ chính thì thường hay bị đau đầu, ban đêm lại mơ thấy những chuyện xa xưa cũ. Tình tiết này chẳng phim mang nội dung mất trí nào mà lại không có. Có lẽ là được dựa trên mà căn cứ khoa học nào đó chăng?
"Không có." Nhưng Lục Bách Đông lại đáp một câu mà tôi không hề mong mỏi.
"Thật sự không có sao?" Tôi truy hỏi, lòng pha lẫn chút tạp vị khó phân.
Thất vọng, hay là may mắn? Có lẽ mỗi cảm xúc có một chút chăng. Suy cho cùng, trong sinh mệnh của cậu ta, tôi chỉ là một diễn viên quần chúng ABC nào đó, nên chẳng thể có chút phân hào nào giúp cậu ta hồi tưởng lại kí ức.
Lục Bách Đông ném cái xương gà trong tay xuống, đưa tay lên gãi gãi cằm, quẹo đầu nói, “Hôm qua em có nằm mơ thấy anh đó!”
Lòng đột nhiên nhảy dựng lên, "Em mơ thấy anh?"
"Em mơ thấy anh ăn vụn gà rán của em." Cậu ta chun mũi nói.
Tôi chỉ còn biết xem thường tên ngốc này mà thôi.
*
Buổi khuya, tôi giả vờ ngủ say, hạ quyết tâm phải rình cho được Lục Bách Đông tính làm cho quỷ gì.
Khoảng 3 giờ hơn, bên người vang lên tiếng động rất khẽ, tôi nhắm hờ mắt lại, đoán chừng là cậu ta đang trở mình, cả người xán lại ôm tôi, hại tôi khó thở chết được.
Nhiệt độ cơ thể cậu ta rất cao, giống như bọn trẻ con ưa bệnh. May là phòng có mở máy lạnh nếu không tôi đã sớm đá cậu ta rớt giường rồi.
Tôi nhẫn nại, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cực lực xem nhẹ từng hơi thở cậu ta phả vào gáy tôi lại còn cả đôi chân đang xiết tôi như kềm. Bình thường lúc đi ngủ, Lục Bách Đông chỉ mặc độc mỗi cái quần tứ giác, tôi cũng vậy. Ban đầu thì cũng chẳng nghĩ gì nhiều, cho đến đêm nay.
Tôi khó khăn nghiêng đầu lại. Rõ ràng là hơi lạnh phả ra phà phà nhưng cả người tôi lại nóng bừng lên.
Tên kia vậy mà lại còn sáp lại gần hơn. Da đầu tôi giựt tưng tưng, cảm nhận khí quan mềm mại cách một lớp vải mịn của cậu ta để sát rạt đùi tôi. Tôi niệm phật loạn xị.
Nếu là người khác làm thế với tôi thì chắc chắn tôi sẽ coi đó như là diễm phúc mà xán vào ăn tươi nuốt sống người đó.
Nhưng đằng nay trớ trêu thay lại là Lục Bách Đông.
Tôi thở dài một hơi, xoay người dùng sức đá tên đần này xuống giường, lại còn âm thầm cầu khẩn, “Lục Bách Đông, cậu đừng có trách tôi. Anh đây làm vậy là muốn bảo toàn tiết hạnh cho cậu.”
Cũng chẳng biết là cậu ta ngủ say hay là tại bị đá đến hôn mê mà không mảy may giật mình. Tôi nghiêng người nhìn cái tên đang nằm dưới đất. Chừng 15 phút sau cậu ta mới bật ngồi dậy.
Tôi híp mặt nhìn cậu ta đứng lên đi đến tủ quần áo.
Đối với tên đần này thì tủ quần áo cũng có quy tắc riêng. Mọi thứ đều lên theo móc áo theo bộ. Làm thế vừa gọn gàng vừa tiện lợi cho Lục Bách Đông. Cậu ta tùy tiện rút một bộ đồ khỏi móc, rồi cởi đồ bận đồ chưa tới ba mươi giây. Quả nhiên công việc này cậu ta làm rất chuyên nghiệp.
Đoạn, cậu ta lại đi đến ngồi xuống mép giường. Tôi chộp được thời cơ, bật dậy mở đèn lên.
"Giờ này mà cậu đã ăn bận như thế làm gì?" Tôi nói cứ như thể là đang đi bắt gian tại trận vậy.
Cậu nheo mắt, rùng mình hít một hơi như không thể thích ứng kịp với độ chói của đèn. Tôi bèn chỉnh đèn tối xuống một chút.
"Em chờ anh dậy đi làm." Cậu ta trề môi đáp.
Tôi giật mình hỏi, "Nhưng cũng đâu cần nửa đêm nửa hôm dậy thay đồ?"
Cậu không đáp, đưa đôi mắt thẳm sắc đen nhìn tôi với vẻ chỉ trích. Tới phiên tôi thấy chột dạ.
"Không phải mỗi ngày tôi đều dắt cậu đi làm chung hay sao?" Tôi nhíu mày.
Cậu vẫn không nói, chỉ miên man nhìn. Tôi né tránh ánh nhìn đó.
"Đổi quần áo rồi lên giường ngủ đi." Nhưng cậu ta lại chẳng chịu nhúc nhích.
"Thu Thu…" cậu dùng giọng tủi thân thân vô cùng, "Anh định bỏ em đúng không?"
Lần này đến lượt tôi không đáp. Chúng tôi trầm mặc nhìn đối phương.
Cậu không hỏi tôi điều gì thêm nữa, cụp mắt lại, ngoan ngoãn bò lên giường nằm co ro. Tôi tắt đèn.
Cuối cùng cậu vẫn không chịu thay áo ngủ.
Cuối cùng tôi vẫn không trả lời câu hỏi kia.
Cả tôi và cậu đều biết, hai người chẳng cách nào tin tưởng được nhau.
Chương 03.
Nếu bây giờ có người hỏi,
Lục Bách Đông trước đây trông thế nào
thì chắc tôi cũng chỉ đại loại đáp rằng: Không nhớ nữa.
Một cậu em trai rất ngoan, mặt mày đáng yêu, vô cùng nghe lời, luôn làm cái đuôi của tôi.
Vẫn còn nhớ lần đầu gặp cậu.
Buổi trưa sau khi tan học, tôi chạy về nhà với mong ước có thể nhanh nhanh lấy kem bạc hà trong tủ lạnh ra ăn, ai dè nhà lại có khách đến chơi.
Một người dì đã lâu không gặp, cùng một cậu nhóc nhỏ gầy, đang ngồi trên sofa. Hình như lúc đó dì đang khóc.
Tôi liếc nhìn cậu nhóc kia vài lần. Cậu cũng ngước lên dòm lại. Còn nhớ đó là cậu bé có đôi mắt rất tròn rất đen. Nhưng có lẽ vì quá gầy mà đôi mắt thẳm sắc kia nom có hơi đáng sợ. Giống người ngoài hành tinh.
Mải cho đến khi được cầm hộp kem về phòng, tôi còn nghĩ miết tới sinh vật không thuộc về địa cầu kia.
Sau đó dì ra về, người ngoài hành tinh ở lại.
Mẹ nói cậu là em họ tôi, sau này sẽ sống cùng chúng tôi.
Lúc đó thật tôi rất vui, lôi hết đồ chơi ra cho cậu ta, nhưng có làm sao thì cậu cũng chẳng thèm đoái hoài gì tới, chỉ nằm đâu lưng lại với tôi. Tôi bực lắm, ném con rô-bốt lên lưng cậu. Khi ấy cậu như bị dọa cho kinh sợ lắm, còn giật nảy lên run rẩy không ngừng. Tôi cứ tưởng cậu sẽ phản ứng lại, nhưng chung quy chỉ co ro nằm cuộn người một xó.
Buổi đêm tôi miên man ngủ không được.
Vì người ngoài hành tinh khóc. Tiếng cậu nghe như sắp tắt thở tới nơi vậy. Tôi nghĩ chắc tại cậu cứ chôn mặt dưới gối. Bỗng dưng lúc đó tôi thấy gớm gớm sao ấy, cứ nghĩ tới chuyện nước mắt nước mũi của cậu ta chảy dính hết lên áo gối thì lại rùng mình.
"Ồn chết được!" Tôi cố tình nói rất lớn.
Một lát sau thì không còn nghe thấy gì nữa.
*
Người ngoài hành tinh cứ thế khóc thút thít suốt những mấy đêm.
Chạy đi hỏi mẹ thì mẹ nói là dì nhỏ muốn nhờ nhà tôi trông nom cậu ta giúp, còn nguyên nhân vì sao thì đợi mai này lớn rồi tôi khắc biết. Tôi không mấy vui khi nghe vậy. Lớn lên là chuyện rất rất lâu sau này.
Sau đó, khi tôi tắm chung với người ngoài hành tinh thì lại hiểu ra câu nói kia của mẹ.
Trên lưng cậu hằn những mảng xanh tím đỏ bầm đủ cả. Xem chừng chắc là đau lắm.
"Ai đánh em vậy?" Tôi hỏi nhưng cậu lại chỉ cúi đầu mím môi, tiếp đó thì tôi bị mẹ bạt vào đầu một cú.
Người ngoài hành tinh không thích nói chuyện. Mặc tôi có lấy bao nhiêu phim hoạt họa, mô hình, rô-bốt ra dụ dỗ thì cậu cũng chỉ ngưng mắt nhìn tôi, sau lại vùi đầu vẽ tranh. Vì tôi thấy buồn nên mới muốn rủ cậu chơi chung. Trước kia khi chưa có cậu, tôi cũng chỉ chơi có một mình, vẫn vui vậy.
Nhưng tình trạng đó chỉ kéo dài tới ngày kia.
Sáng đó, trời còn sớm rạng, bỗng dưng tôi bị người ta lay dậy.
Mới đầu còn tưởng là động đất nữa, nên sợ quá bật dậy tức khắc, nhưng rồi lại chẳng thấy cái gì đổ sụp hết. Người lay gọi tôi là sinh vật ngoài hành tinh.
"Chuyện gì?" Tôi cau mày, không hiểu sao cậu lại trưng cái mặt như là sắp khóc đến nơi ra.
Cậu không đáp, mặt mày thì đỏ bừng bừng lên. Rất nhanh sau đấy tôi liền hiểu ra chuyện gì.
Ra giường bị ướt một mảng, lại còn thoang thoảng mùi khai.
"Hì ——" tôi vui sướng nhìn người vừa gây họa kia.
Cậu nhìn tôi cầu cứu, hàng mi vừa cong vừa dài chớp chớp, rồi nước mắt cứ tự nhiên rớt xuống má. Tôi há mồm ngơ ngác nhìn cậu ta nấc lên.
"Ê..." Tôi gãi gãi đầu, nghĩ chẳng ra được câu an ủi nào, đành nói, “Tuy mẹ anh trông rất hung dữ lúc đánh người, nhưng mà đánh cũng không đau đâu.”
Cậu ta càng khóc lớn hơn, lời nói của tôi chỉ mang tới phản ứng ngược.
Tôi ngơ ra sờ đầu cậu. Cậu nhỏ con quá, lại còn rất gầy. Giống như nếu lỡ tay bẽ gập người cậu lại thì sẽ gãy đôi ngay. Chợt nhiên lại tưởng tưởng đến cảnh cậu bị mẹ rượt đánh thì lông tóc gì cũng dựng đứng cả lên.
"Đừng khóc mà." Tôi nói.
*
Kết quả, người khóc đổi thành tôi.
Sáng ra, tôi đã vô cùng hùng dũng chạy tới thưa với mẹ là tôi đái dầm. Vì có cậu đứng gần đó, nên tôi làm bộ như không sợ hãi gì. Chỉ tiếc là khi mẹ xách cây đến thì hình tượng anh hùng của tôi hoàn toàn đổ sụp.
"MẸ MA ĐẦU! MẸ MA ĐẦU!!" Tôi vừa khóc vừa trốn nên càng khiến cơn giận của mẹ bốc cao, đét thêm cho vài cây nữa.
Đại chiến qua đi, tôi nằm hấp hối trên giường.
Cậu ngồi bên mé nhìn tôi. Tôi không thèm ngó tới cậu. Chợt thấy hối hận kinh khủng. Nếu biết sẽ bị đánh tơi bời như vậy thì chẳng sắm vai anh hùng chi cho rồi. Cậu ngồi một lúc thì lại chạy đi. Tôi mắng cậu một tiếng xong lại thấy cậu ton ton chạy về.
"Cho anh." Cậu nói, có chút sợ hãi mà đặt bức tranh ra trước mặt tôi.
"Không thèm." Tôi húng hắng quay đầu đi, không màng tới quà nịnh nọt đó.
Cậu sợ hãi mở to mắt ra nhìn, như thể chẳng biết làm gì cho phải, chốc sau lại chạy đi. Lần này tôi lấy làm hứng thú mà ngồi dậy chờ. Không lâu sau qu
Bình luận truyện