Đánh giá: 8.5/10 từ 1 lượt
Câu chuyện này viết theo một cảm xúc bất chợp không biết bao lâu sẽ kết thúc nên mọi người đừng hy vọng vào nó nhiều. Trong một thành phố xinh đẹp. Bên cạnh một con sông nho nhỏ. Dưới cây phượng già cỗi. Có một tiệm bánh nhỏ tên là "Đợi người". Nổi tiếng với một loại trà tên là "hồng trần"Tương truyền đó là một loại trà rất đặc biệt, tùy theo từng người thì hương vị của trà cũng khác nhau. Có người chỉ cảm thấy đó là một vị chát chúa, cũng có người cảm nhận được vị mặn,. . . Đó là những hương vị của cuộc sống. Bên cạnh, về loại trà kì dị ấy, tiệm bánh còn nổi tiếng bởi cô chủ . Một người con gái xinh đẹp, một vẻ đẹp mang mác buồn, thường xuyên ngồi ngẩn người trông ra cửa như đang đợi ai đấy. Tiệm bánh ấy còn hai tên người làm quái dị, tính tình cổ quái, và vô cùng ham ăn.
Đã lâu đến mức tôi còn không biết mình đã sống bao nhiêu năm 1000 năm hay 2000 năm hay lâu hơn thế nữa. Thời gian đã khiến mọi thứ như mờ dần. Hơn 500 qua tôi đã đi khắp nơi, đến những vùng đất lạ, những miền xa xôi. Chỉ đơn giản là muốn tìm lại hình ảnh một bóng người áo xanh, Có người bạn đã hỏi tôi, tôi đi nhiều như vậy thì cảm thấy rằng hình ảnh nào là đẹp nhất. Tôi cười nhợt nhạt, với tôi dù cho 1000 năm nữa trôi qua, dù cho cả thiên hạ thay đổi, dù cho có lũ lẫn vì giả đi chăng nữa thì hình ảnh đẹp nhất trong cuộc đời tôi là hình ảnh người áo xanh đánh đàn trong mưa hoa lê.
Bình luận truyện