Đánh giá: 3.6/10 từ 4 lượt
"Ta xin ngươi hãy ở lại bên ta đi Lưu Thủy, ngươi đừng buông tay dễ dàng như thế có được không? Nếu mất đi ngươi rồi, ta biết sống làm sao?"
Này, Kiêu Dương, ngươi đi nhanh thế làm sao ta theo kịp?
Một tiểu chính thái nhỏ bé đứng trên bậc thang, uất ức nhìn người đi trước. Đôi mày nhăn lại, môi hồng chu lên nhìn đáng yêu vô cùng. Nước da trắng trẻo bụ bẫm, thật làm người ta muốn véo.
Kẻ tên Kiêu Dương cũng không lớn hơn người vừa cất tiếng là bao nhiêu, quay xuống hếch mắt nhìn người cách mình những mười mấy bậc cầu thang, ngang ngạnh cười khiêu khích:
- Lưu Thủy, ngươi thật chậm chạp. Nhà ngươi cùng họ với rùa sao?
- A, ngươi thật xấu. Ta không leo nữa, không leo nữa.
Lưu Thủy giận dỗi ngồi xuống bậc thang. Cái đầu nhỏ nguây nguẩy lắc qua lắc lại tỏ vẻ bất bình. Kiêu Dương thấy thế thì cười khanh khách. Hắn nhảy chân sáo xuống dưới gần người kia, cúi đầu cười, hai tay vặn vẹo sau lưng:
- Không leo nữa sao? Vậy ta cũng không leo nữa. Mình xuống Nại Vân Hà đi.
Lưu Thủy ngờ nghệch nhìn kẻ kia đang lên tiếng dụ dỗ. “Xuống Nại Vân Hà sao? Cũng hay, giờ gió thế này, đứng bên sông chắc mát lắm.” Và thế là bé Lưu Thủy bị dụ dỗ, cười toe toét gật đầu cái rụp, lon ton chạy xuống dưới.
Bình luận truyện