– 37 Độ Rưỡi

Chương 14: Chương 14




Trứng muối trở về làm việc, tôi thì dưỡng bệnh một tháng mới quay trở lại thành N, ngồi trên xe mà cứ có cảm giác mấy năm rồi chưa quay lại nơi đây. Trứng muối tới đón tôi, cách một đoàn người hướng tôi vẫy tay mỉm cười, trong nháy mắt tôi nghĩ, giờ phút này chúng tôi đã có thể mơ về “mãi mãi”. Hắn đi tới ôm tôi, vì sợ tôi còn đau nên hắn ôm rất nhẹ. Nhà ga nhiều người đi tới đi lui, tôi ghé vào tai Trứng muối nói. “Chúng ta kết hôn đi, nhẫn của em anh cũng đã nhận rồi, em coi như đấy là đồng ý.” Trứng muối xoa đầu tôi bảo. “Nơi này là nhà ga, có là cầu hôn cũng phải biết chọn địa điểm chứ.” Sau đó hắn đỡ vai tôi, mỉm cười đi ra ngoài, ngoài trời ánh dương rực rỡ.

Chuyện cầu hôn cũng không phải là đùa vui. Tuy rằng pháp luật vẫn chưa thừa nhận quan hệ của bọn tôi, thế nhưng chúng tôi đều muốn hứa hẹn thật nghiêm túc với người kia của mình, dù cho trong mắt người khác đây chỉ là hình thức. Nháy mắt đã đến tháng tám, trời vẫn còn rất nóng, nhưng chẳng mấy nữa mà mùa thu qua, tôi nói với Trứng muối: Trước ngày tận thế, chúng ta kết hôn đi.

Trứng muối là một người tương đối bảo thủ, đối với đề nghị “Đi ra ngoài chụp ảnh cưới” của tôi, hắn phải cân nhắc rất lâu mới đồng ý. Tôi lên mạng tìm một phòng chụp, cửa hàng không lớn lắm, chỉ có bốn người, anh chủ, vợ anh chủ, thợ trang điểm và trợ lý. Tầng dưới dùng để chụp cảnh, cách bày trí rất có không khí cổ xưa; hướng lên tầng hai là một cầu thang gỗ, xếp đầy ảnh chụp chưa có người tới lấy. Tầng hai chính là tầng làm việc, trên đó có phòng trang điểm, phòng chụp thì được bày trí như một căn phòng bình thường, ngăn tủ gỗ hay cái bàn, đều được phủ cùng một kiểu khăn trải, ô cửa sổ đỏ trắng, ban công trồng nhiều cây xanh, hạt đậu rơi lả tả. Trứng muối nhìn xung quanh, tựa hồ thả lỏng hơn rất nhiều, có lẽ hắn sợ tôi kéo hắn đến tiệm chụp ảnh cưới cho nên còn đang xoắn xuýt chuyện ai mặc váy đây. Nếu như không phải ở đây treo nhiều ảnh người khác thì nhìn không ra đây là một studio. Vợ chồng chủ studio xêm xêm tuổi hai đứa tôi, cười rộ lên trông rất ân cần, thế nhưng cũng có vẻ khôn khéo của dân làm ăn. Có lẽ vì hai người đàn ông chụp ảnh với nhau có chút dị, nên vợ anh chủ nhanh chóng đoán ra được quan hệ của chúng tôi, chị ta cười cười bảo. “Bọn chị rất có đạo đức nghề nghiệp, công việc của bọn chị là mong có thể chụp được những bức ảnh vừa ý khách hàng, cho nên hai đứa cứ thoải mái nêu ý kiến của mình, phải như vậy thì chụp ảnh mới có hiệu quả.” Trứng muối nhìn cách bày trí xung quanh, suy tư một hồi rồi bảo. “Biết thế đã đi chụp ảnh từ lâu rồi.” Tôi đưa mắt nhìn về phía hắn, hai chúng tôi nhìn nhau cười, đúng là thần giao cách cảm.

Lịch chụp xếp vào ngày cuối tuần, cảnh đầu tiên chụp ở đại học N, len lén dắt tay nhau đi trên mảnh sân trồng đầy cây ngô đồng, tranh nhau ăn trong căn tin, cùng nhau đọc sách ở thư viện. Ngày nghỉ trường không có nhiều người, tôi và Trứng muối cũng bớt căng thẳng hơn nhiều, một bên cãi nhau một bên chụp, kỷ niệm cứ thế ùa về, giống như cùng tua lại một thước phim cũ, hai cậu trai ngày ấy đều đã trưởng thành, cả hai cảm thán, những năm tháng ấy thật là tốt đẹp..

Đến ba bốn giờ chiều, lúc này ánh sáng tốt nhất, chúng tôi đi đến bên sân tập trong trường. Thay trang phục đá bóng xong, Trứng muối làm nóng người, nhìn tôi hỏi: “Sao, có dám đá cùng anh không?” Ánh dương chiếu qua đỉnh đầu hắn, mái tóc hắn ánh vàng, ngược sáng làm mọi thứ trở nên mông lung, tôi chỉ có thể tưởng tượng biểu tình của hắn khi nói. Tôi dịch người, vươn tay sờ lên gương mặt hắn, than nhẹ một tiếng. “Ai nha, cảm giác như vừa mới yêu…”

Gọi điện cho một vài người bạn ở cùng thành phố, tôi và Trứng muối ngồi bên giường lên danh sách khách mời, lúc này có chuyển phát nhanh tới, Trứng muối liền xuống dưới nhà lấy đồ, còn mình tôi ngồi trên giường nghĩ xem nên mời ai. Bởi vì không thích có nhiều đồ trang trí, nên chúng tôi chỉ làm một cuốn album và một khung ảnh lớn để treo trong phòng. Ngày chọn ảnh chụp tôi phải tăng ca, hôm ấy một mình Trứng muối đi chọn, mấy hình chụp ngày hôm ấy tôi đều chưa xem. Tôi lê dép chạy ra chỗ hắn, ngồi xổm xuống nhìn Trứng muối dỡ gói hàng. Trứng muối đưa quyển album cho tôi xem, xong rồi lại tiếp tục dỡ bọc ngoài khung ảnh lớn, tôi nằm trên sô pha một mình xem album ảnh.

Anh chủ studio bảo nhìn chúng tôi không hợp chụp hình kiểu nghệ thuật, nên đại đa số ảnh chụp hôm ấy đều là ảnh tôi và Trứng muối cười đùa vui vẻ với nhau, Trứng muối giúp tôi sửa lại kiểu tóc, tôi đùa lại với hắn, khoảnh khắc này được lưu lại trong ống kính, ở một góc độ khác, nhìn chúng tôi vô cùng tình cảm. Tôi quay sang bên Trứng muối vẫn đang bận bận rộn rộn bảo. “Haha, đột nhiên em phát hiện anh rất yêu em.”

Trứng muối quay lại nhìn, búng tay vào trán tôi: “Đồ ngốc, chuyện tình cảm phải có trao đi nhận lại mới gắn bó lâu dài được, mặc kệ thứ duy trì nó là vật chất hay tinh thần. Anh không nhà không xe không có tiền gửi ngân hàng, em phải tin anh yêu em nhiều như em yêu anh chứ.. Được rồi, rốt cuộc cũng dỡ xong.”

Tôi còn chưa tiêu hóa xong lời hắn nói đã nhìn thấy khung ảnh kia, Trứng muối đặt tạm khung ảnh ở chỗ TV, sau đó ngồi xuống ghế sô pha cùng tôi xem. Đó là lúc chúng tôi đá bóng xong nằm xuống sân, ánh dương ghé bên người, vầng trán lấm tấm mồ hôi, tôi nhắm mắt cười đến thỏa mãn, Trứng muối thì nghiêng người nhìn tôi đầy dịu dàng. Nếu như tôi không phải là đương sự mà chỉ là một người lạ vô tình nhìn thấy bức ảnh này, nhìn đến ánh mắt đầy ôn nhu của Trứng muối kia nhất định sẽ cảm thán: Trứng muối hẳn rất yêu Khoai tây! Tôi nhìn bức ảnh, lại nhìn người trong hình kia hỏi: “Hóa ra anh vẫn luôn dùng ánh mắt này để nhìn em, chính em cũng không biết nữa..”

Trứng muối cúi đầu cười cười, vươn tay ôm tôi chặt hơn, tôi thuận thế dựa vào vai hắn, hắn nhìn ảnh chụp bảo. “Lần đầu tiên nhìn thấy bức ảnh này, anh nhớ đến lúc mình còn đơn phương, khi ấy không biết tâm ý của em, cứ nhân lúc em không để ý lại nhìn lén. Tuy rằng ban đầu chỉ là thích em thôi, thế nhưng bây giờ đã là anh và em cùng yêu nhau. Nhìn tấm hình này thật lâu làm anh nhớ đến một câu thơ, qua nhiều năm, hai người thiếu niên, một khiến cho cuộc sống của tôi thêm phần kinh ngạc mà diễm lệ, một người dùng sự ôn nhu khắc sâu vào kí ức.”

Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, đáy mắt hắn lóe lên tia kiên định, giống như thật lâu trước đây, lúc tôi và hắn come out trước mặt bạn bè, tôi hỏi. ” Người khiến cho cuộc sống thêm phần kinh ngạc mà diễm lệ là ai?”

“Là anh chứ ai!”

“Thôi đi ông tướng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.