– 37 Độ Rưỡi

Chương 6: Chương 6




Tôi là Trương Tử Chiêu, nhà ở đường số 3, là giám sát nhân lực của một doanh nghiệp nhỏ. Vừa phải lãnh đạo cấp dưới làm việc, vừa phải làm việc của mình, tôi và mọi người bận đến sứt đầu mẻ trán, tuần này tôi bị một đống việc chôn vùi. Trứng muối gọi điện hỏi tôi có thời gian không rồi cùng nhau ăn cơm trưa, tôi nói là đã cùng nhóm Tiểu Lâm gọi đồ ăn nhanh tới rồi, ăn xong sớm rồi còn quay lại làm việc, Trứng muối bảo thế thì để buổi tối cùng ăn vậy.

Tan làm, Trứng muối bảo tôi trực tiếp tới Kim Tiễn Báo, đây được coi là nhà hàng buffet xa hoa nhất thành N.

Lúc tôi tới nhà hàng thì hắn đã ở đó rồi, bữa nay hắn mặc tây trang thẳng thớm, so với bình thường thì chấn chỉnh hơn nhiều, tôi hỏi. “Hôm nay có gì vậy, hẹn ở nơi đắt thế này. Thăng chức à?”

“Không có đâu, sao nhanh như thế được.”

“Vậy thì có chuyện gì?”

“Thì cùng nhau ăn cơm không được sao.”

“Hôm nay không phải ngày phát lương, cũng không phải được thăng chức, không có chuyện gì đặc biệt thì sao lại ăn mặc như thế kia. Đúng là hồng môn yến mà! Khai thật đi, có phải anh đã làm chuyện gì có lỗi với em không?”

Trứng muối lườm tôi rồi cầm đĩa đi chọn món. Tôi còn đang đứng ngây tại chỗ, hắn đã bưng mấy món tôi thích nhất về rồi. Hắn cứ im lặng như vậy càng làm tôi phát hoảng, tôi nghĩ có phải hắn lại bị bức hôn rồi hay không? Hay là cấp trên muốn điều hắn ra nước ngoài? Tôi có một thói quen là, trong lòng càng sốt ruột thì ngoài mặt lại càng trấn tĩnh, thậm chí còn có thể cười được. Trứng muối thấy tôi như vậy liền vươn một tay qua, đẩy đầu tôi một cái.

“Lại đoán mò rồi. Anh chỉ nghĩ chúng ta đã bên nhau tám năm, bảy năm ngứa ngáy đều đã qua rồi, nên muốn kỷ niệm một chút, cảm ơn em vì nhiều năm như vậy vẫn luôn ở bên anh. Lý do này đã được chưa?”

Tôi bảo cảm động quá. Trứng muối cười cười, vậy thì em khóc đi, cũng không phải anh mất mặt. Nghe vậy tôi liền đập vào người hắn, đương nhiên tôi không có dùng lực.

Mấy năm này tôi từng nghĩ rất nhiều, không biết hắn thích tôi từ lúc nào, ngày ấy tỏ tình hắn không nói gì, nhiều năm như vậy, mấy lần tôi thử dò hỏi cũng không thành công, hôm ấy cùng xem ảnh cũ hắn cũng chẳng kể cho tôi biết. Tôi không cam lòng, nếu hắn đã mời tôi đi ăn cơm với lý do này, tôi sao có thể bỏ lỡ cơ hội, úp mở đều không thành, hay là lát nữa chuốc say hắn rồi tối về tra đi. Ít nhiều cũng đã ở bên nhau tám năm, rất nhiều chuyện đã nảy sinh mà tôi và hắn cùng trải qua, giờ hắn không chịu nói có phải nhỏ mọn quá không? Nhưng chắc bởi hôm nay là một ngày lành, nhõng nhẽo mấy câu hắn liền đầu hàng, hắn nói là vì tôi dạy hắn bơi. Bơi? Chỉ là dạy hắn bơi thôi mà, có cần cảm kích đến như vậy không? Chỉ vì thế này mà hắn thích tôi?

Nghỉ hè năm lớp mười một là lúc tôi bắt đầu liều mạng học hành, nhưng không đến mức mỗi phút mỗi giây đều ôm vở học. Học sinh trung học thích tụ tập để thư giãn, ba giờ chiều hôm đó chúng tôi rủ nhau đi bơi. Nhà tôi ở gần bờ sông, bố tôi từng là lính thủy, thế nên ông truyền cho tôi rất nhiều kỹ năng bơi đặc biệt. Có người kể lúc tôi còn bé, vừa thả xuống nước đã tự bơi được rồi! Nghỉ hè mọi người kéo nhau nhảy xuống bể bơi, chơi đặc biệt vui vẻ, thế nhưng Trứng muối lại không có ở đấy. Tôi nghĩ không thể bỏ rơi người anh em tốt được, vì vậy liền gọi điện về nhà hắn. Hắn đồng ý ngay, lúc hắn đến mới vỡ lẽ là hắn không biết bơi. Mọi người nói vì tôi gọi hắn tới nên phải phụ trách dạy hắn.

Bước chuyển ở đây sao? Tôi nghĩ mãi không ra. Trứng muối cong môi! Nụ cười của hắn đến là nham hiểm, đúng là cung thiên yết phúc hắc, thế mà trước đây tôi cứ nghĩ hắn trong sáng biết bao nhiêu, ai ngờ trong lòng hắn đen thui như vậy.

“Không phải lúc ấy em dạy anh bơi sao, mọi khi đá bóng, có toát mồ hôi em cũng không cởi quần áo, nên hôm ấy là lần đầu tiên anh nhìn thấy vóc dáng em, tuy mặt nhiều mụn nhưng vóc dáng em rất tốt. So với bọn con trai khác thì em trội hơi hẳn. Anh không biết có phải từ lúc đấy bắt đầu có cảm giác hay không, chỉ là lúc thấy tụi con gái vô tình hay cố ý nhìn về phía em, trong lòng lại thấy không được thoải mái: Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người có dáng đẹp bao giờ sao!” Hắn nói đến đây thì ngưng, tôi có chút nản chí. Nhìn mặt mũi hắn thế kia ai ngờ lại nông cạn vậy, mỗi thế thôi mà đã tự đổ rồi hay sao? Thế mà không nói ngay từ đầu, tôi mà biết hắn trông mặt bắt hình dong như vậy, đã chẳng thắc mắc tò mò nhiều đến thế.

Hắn đưa tay qua đây, ngón trỏ hắn ấn lên ngón trỏ tôi. Đây là một động tác đặc biệt của chúng tôi, lúc ở nơi có nhiều người không tiện thân mật, chúng tôi thường làm động tác này. Hắn ấn ngón trỏ tôi xuống, biểu tình trên mặt cũng trở nên tử tế hơn, tôi biết hắn sắp bắt đầu nói chuyện nghiêm túc, nên cũng thu nụ cười cợt nhả kia vào, chăm chú lắng nghe.

“Ừ.. đúng là anh không biết thích em từ lúc nào, nhưng cái vừa nói kia là nói thật. Lần anh phát hiện mình thực sự thích em, là cái lần bị ngã ở bể bơi ấy, chuyện này em vẫn còn nhớ. Em luôn lấy chuyện này ra để trêu anh mà, nhưng có một vài việc anh chưa từng nói với em. Anh thấy em đối xử với ai cũng tốt, nên khi ấy không biết liệu mình đã chiếm vị trí đặc biệt trong lòng em chưa. Khi ấy thực ra anh đã biết bơi rồi, chỉ định diễn một chút, nhưng không ngờ lúc ấy lại trượt chân ngã xuống bể, uống đến mấy ngụm nước liền, tay thì đập loạn nước muốn kéo em lại gần. Lúc ở trong nước anh nghe thấy em gọi tên anh, sau đó bắt đầu có phản ứng. Đấy là lần đầu tiên anh có cảm giác với người khác, lúc anh ở từ từ đứng lên rồi, em cười ầm lên như gặp chuyện tiếu lâm. Anh nói là bị trật chân nên không đi được, nhưng thực chất là đứng trong nước đợi phản ứng kia lắng lại... Tối hôm ấy anh nằm trên giường, trong đầu cứ nghĩ mãi về chuyện này, nghĩ xem em có điểm gì tốt.. Có đôi khi em nhiều chuyện như mấy bà cô, mỗi lần đá bóng va nọ đụng kia đều lôi anh xuống phòng y tế; có đôi khi lại đặc biệt cố chấp, mẹ em nấu cái gì ngon cũng mang lên phòng ký túc bắt anh ăn bằng được; có đôi khi cực kỳ phiền phức, anh mới đau một chút nhức một chút mà hôm sau em đã mua một đống thuốc đưa cho anh.. Suy nghĩ một hồi anh lại thấy mấy cái kia rõ ràng đều là ưu điểm của em, cho dù bạn gái anh cũng không vì anh mà làm nhiều như vậy. Anh thấy em bình thường luôn miệng cười, nhưng thật ra lại rất nhạy cảm, rất ưu tư, rất không có cảm giác an toàn.. nghĩ đến đây anh lại cảm thấy đau lòng. Khi đó đột nhiên hiểu, à.. ra là em vì anh mà làm nhiều như vậy, sao anh lại không chú ý, ra là anh thích em, anh cũng muốn có thể đối với em như vậy, đối xử thật tốt với em.”

Trứng muối nói một đoạn dài, tôi nằm sấp xuống bàn, sợ mọi người thấy đàn ông con trai mà khóc thì sẽ rất mất mặt. Trứng muối xoa đầu tôi, tôi có thể cảm thấy được nụ cười ôn nhu từ động tác tay nhẹ nhàng ấy. Tôi khóc đặc biệt thương tâm, nhưng trong lòng lại thấy rất thỏa mãn, sau tám năm, tôi lại được nghe hắn tỏ tình một lần nữa.

—-

Chú thích.

– Hồng Môn Yến là một điển tích có nguồn gốc từ thời chiến quốc.

Hồng Môn Yến là bữa tiệc được tổ chức vào năm 206 trước CN ở Hồng Môn (ngoại thành Hàm Dương, kinh đô của nước Tần thời bấy giờ). Người tham dự có: Lưu Bang, Hạng Vũ là những người có vai trò lãnh đạo chống quân Tần, bữa tiệc này có ảnh hưởng sâu sắc tới khởi nghĩa nông dân cuối thời Tần và cuộc chiến Hán – Sở, nó được xem là gián tiếp thúc đẩy sự diệt vong của Hạng Vũ và sự thành công của Lưu Bang lập ra nhà Hán.

Điển tích Hồng Môn Yến nói về việc Hạng Vũ tổ chức tiệc mừng công với ý muốn giết Lưu Bang. Lưu Bang dù trải qua nhiều phen nguy hiểm nhưng cuối cùng đã an toàn thoát hiểm.

Hồng Môn Yến ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người!

– 7 năm ngứa ngáy:

The Seven Year Itch (Sự ngứa ngáy sau một khoảng thời gian bảy năm, gọi tắt là Bảy Năm Ngứa Ngáy) là một thành ngữ Mỹ nói về tình trạng những ông chồng. Thường thì sau bảy năm lập gia đình bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy thèm đi… ăn phở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.