[ Chanbaek ] Đầu Tiên, Cuối Cùng, Mãi Mãi

Chương 12: Chương 12: Phần 12




Sáng sớm đang mơ màng ngủ, phía cửa ra vào bỗng vang lên tiếng động nhẹ, tiếp đó giường chậm rãi lún xuống, khỏi cần đoán tôi cũng biết chủ nhân của nó là ai, chắc chắn Phác Xán Liệt đã đi công tác trở về rồi..

Hắn không nhanh không chậm tiến tới hôn nhẹ vào trán tôi, hai tay còn nhân cơ hội len vào trong áo của tôi sờ soạng, hại tôi muốn ngủ yên cũng khó mà làm được.

Tôi hất tay hắn ra, quay mặt đi cằn nhằn

”Đừng quậy”

Phác Xán Liệt vẫn tiếp tục cà trớn, động tác không những không ngừng lại mà còn ra tăng thêm lực

”Tưởng em bỏ nhà đi rồi chứ?”

Tôi chẹp miệng

”Hừ, anh tưởng em muốn về đây lắm chắc, nếu không phải sợ trộm tới cạy cửa, em nhất định không trở về trông đồ đạc đâu!”

Sau đó tôi nghe thấy Phác Xán Liệt cười lớn, hắn nằm xuống kéo tôi vào lòng ôm chặt

”Lần sau không được tự ý bỏ đi nữa”

”Hừ”

Tôi vẫn giận dỗi không đáp, Phác Xán Liệt lại càng siết chặt vòng tay hơn

”Bạch Hiền, anh rất sợ”

”Chuyện gì?”

”Sợ em sẽ lại bỏ đi như ngày hôm đó”

“...”

Tôi thoáng khựng lại, lời Phác Xán Liệt nói vô thức làm tôi nhớ lại chuyện trước kia, khi tôi tự ý rời xa hắn..

Vẫn là khoảng thời gian đó, năm nhất đại học, thời điểm Phác Xán Liệt thi xong bài kiểm tra giữa kì đã là gần cuối tháng 11, tức chỉ còn vài ngày nữa là tới sinh nhật hắn.

Suốt thời gian Phác Xán Liệt bận rộn ôn thi, mẹ hắn không còn đến tìm tôi nữa, có lẽ là muốn tôi tự mình cân nhắc lại những lời bà ấy nói

Nhưng lúc đó có lẽ do cuộc sống quá phức tạp, có quá nhiều thứ cần tôi phải giải quyết ngay lập tức, nên không còn tâm trí để lo cho những việc khác nữa. Chuyện mẹ Phác Xán Liệt nói với tôi cứ như vậy liền bị ném ra xa. Sau này nếu bà ấy không đến gặp tôi một lần nữa, có lẽ tôi sẽ hoàn toàn quên mất bản thân từng gặp một người như vậy..

*

Hôm đó Phác Xán Liệt hẹn tôi ra ngoài từ sáng sớm, nói muốn dẫn tôi đến một nơi cực kì có ý nghĩa với hắn. Đương nhiên sau đó không cần suy nghĩ tôi đã đồng ý, còn gì hạnh phúc hơn việc được nắm tay người mình yêu ra ngoài hẹn hò chứ?

Phác Xán Liệt quả thật là người rất đúng giờ, thời điểm tôi bước ra khỏi nhà đã thấy hắn đứng đợi ở bên kia đường. Tiết trời tháng 11 dần trở lạnh, thẩm thấu da thịt, nhưng Phác Xán Liệt dường như không quan tâm đến, trên người hắn mặc vô cùng mỏng manh.

Thấy tôi bước đến từ xa, hắn liền mở cửa xe lấy ra chiếc khăn quàng cổ trùm lên đầu tôi, cau mày nói

”Không biết sợ lạnh sao?”

Tôi phì cười

”Anh xem lại mình đi”

Sau đó không để hắn nói gì thêm, tôi đã mạnh dạn tiến đến ôm lấy eo hắn...

Phác Xán Liệt, anh nói xem có phải như vậy rất ấm áp hay không?

*

Phác Xán Liệt đưa tôi tới nhà thờ ở ngoại ô thành phố, khung cảnh ở đây vô cùng an tĩnh, các mục sư cũng rất thân thiện, người nào người nấy cũng mang trên mình dáng vẻ thanh thoát, điềm đạm

Đưa tôi đến bãi cỏ phía sau nhà thờ, ngả lưng nằm xuống, tiếp đó hắn bất ngờ nói

”Bạch Hiền, đây là nơi lúc nhỏ anh từng sinh sống”

Tôi ngẩn ngơ không hiểu, hắn nói tiếp

”Khi còn nhỏ ba mẹ anh thường xuyên ra nước ngoài công tác, họ không nỡ để anh ở nhà một mình, mà anh lại không muốn sống cùng bảo mẫu và người giúp việc, nên họ đành đưa anh tới đây”

”Vậy...?”

”Ừ, đây chính là ngôi nhà thứ hai của anh”

Tôi không biết bản thân mình nên nói gì tiếp theo nữa, bởi trong lòng tôi lúc này thật vô cùng hỗn loạn, lần đầu tiên, thực sự đây là lần đầu tiên Phác Xán Liệt kể về cuộc sống của hắn cho tôi biết...

Có phải quan hệ của chúng tôi đang có tiến triển tốt, đúng không?

Đợi đến khi trời tối, Phác Xán Liệt lại lái xe chở tôi về nhà. Sau sự việc ngày hôm nay, tâm trạng tôi trở nên vô cùng vui vẻ. Nhưng là niềm vui còn tồn tại chưa được bao lâu thì đã hoàn toàn bị dập tắt, một lần nữa tôi nhìn thấy mẹ Phác Xán Liệt ở trước mặt

Tôi ngỏ ý muốn mời bà ấy vào nhà, nhưng bà ấy từ chối.

”Biện Bạch Hiền, tôi chỉ nói ngắn gọn thôi. Tôi muốn cậu rời xa Xán Liệt”

Hai tay tôi không tự chủ mà cuộn tròn lại, khó khắn thốt ra từng chữ

”Tại sao?”

”Còn dám hỏi? Đồng tính luyến ái cậu không thấy rất ghê tởm sao?”

”Nhưng cháu yêu anh ấy...”

”Yêu? Được rồi, cứ cho là Xán Liệt chấp nhận cậu, vậy còn cậu? Biện Bạch Hiền cậu nghĩ mình thực sự đủ tư cách quen nó?”

“...”

Tôi không đáp lại được, bởi bà ấy nói rất đúng. Thứ nhất đồng tính luyến ái ở đây mặc dù không phải hiếm nhưng vẫn là chưa được mọi người hoàn toàn ủng hộ. Thứ hai tôi và Phác Xán Liệt không cùng một tầng lớp, nếu chúng tôi vẫn cứ tiếp tục, e rằng con đường tương lai của hắn thực sự sẽ bị huỷ hoại trong tay tôi.

Nhưng là hôm nay Phác Xán Liệt đã chịu mở lòng với tôi rồi, chúng tôi đã có thể tiến thêm một bước, sao tôi dễ dàng buông tay được chứ?

”Xin lỗi bác gái. Cho dù thế nào đi nữa, cháu...nhất quyết không chia tay với Xán Liệt...”

*Bốp*

Mẹ Phác Xán Liệt tựa như tức giận, giáng một bạt tai thật mạnh vào má phải của tôi, bỏng rát..

”Biện Bạch Hiền, nếu không nghe lời tôi, cậu nhất định sẽ hối hận”

Sau đó bà ấy bỏ đi. Tôi một lần nữa chậm chạp ngước mắt nhìn theo, ngẫm lại những lời bà ấy nói đột nhiên có chút bất an, không biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì..

*

Ngả người xuống chiếc giường nhỏ bên trong nhà trọ, tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà, thực sự có đôi chút mệt mỏi...

Vô thức cầm điện thoại nhắn một tin cho Phác Xán Liệt

”Chúng ta có thể luôn đi cùng nhau mãi mãi được không?”

Không lâu sau hắn đáp trả..

”Được”

Đáy lòng chợt dâng lên một cỗ ấm áp lạ thường. Phác Xán Liệt, anh biết không? Chỉ một chữ “được” của anh thôi cũng đủ làm em hạnh phúc rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.